Chương 1617: Bị Bắt Cóc Khi Đang Đón Dâu (2)
Tê Thục Viện vén khăn trùm đầu lên, vội vàng hỏi: "Tiểu Lan, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiểu Lan bị doạ trắng bệch mặt mũi: "Bên ngoài, bên ngoài, có người đâm cô gia..."
Tê Thục Viện nghe xong lời này, lập tức từ trong kiệu bước ra, đã thấy Lý Đại Bảo bị người khác rắc bột phấn đầy người, sau đó hôn mê, nhét vào bao tải vác đi.
Tê Thục Viện sốt ruột, muốn lao tới giúp đỡ, nhưng nàng ấy không biết võ công, chưa chạy được hai bước, đã bị Tiểu Lan giữ lại: "Tiểu thư, người cũng không thể xảy ra chuyện được, có lính canh đuổi theo rồi!"
Tê Thục Viện nhìn thấy thị vệ đang dũng cảm chém giết, những người dân thường xung quanh, và những người đang chạy trốn xa xa.
Nàng ấy qua đó cũng không giúp được gì, lúc này cũng không ngồi kiệu hoa nữa, trực tiếp dẫn người đi tới Lý gia.
Có người chạy vội vào Lý gia, hét to: "Phu nhân, tướng quân, Hầu gia bị bắt cóc, Thiên Công Hầu bị bắt cóc."
Trong lúc nhất thời, những khách khứa tới chúc mừng đều xôn xao cả lên.
Liễu Phán Nhi gật đầu, nàng sẽ làm, Lý Nguyên Thanh cũng vậy, cho nên Lý Nguyên Thanh đi cứu Đại Bảo, nàng tin tưởng nhất định sẽ có thể cứu vê.
Kim Lăng Hầu và người của Triệu gia đều vô cùng lo lắng, nhao nhao ra ngoài xem xét.
Ngay trên lớp quân áo trong cùng của Lý Đại Bảo.
Cũng may bọn họ lo lắng Lý Đại Bảo xảy ra chuyện, cho nên đã trang bị trên người Đại Bảo một món đồ định vị rất nhỏ.
Khi Liễu Phán Nhi biết tin Lý Đại Bảo bị bắt cóc, nàng và Lý Nguyên Thanh nhìn nhau, từ trong ánh mắt của nhau, vừa lo lắng, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng may mắn.
Lý Nguyên Thanh đứng lên, nói với Liễu Phán Nhi: "Khách khứa trong nhà giao cho nàng, ta đi đuổi theo bọn cướp, ta còn muốn xem thử, là kẻ nào có lá gan lớn như vậy, dám bắt cóc Đại Bảo?"
Vậy mà lại bắt cóc vào đúng ngày Thiên Công Hầu đón dâu, thật là biết chọn thời gian, vượt qua mọi sự tính toán.
Liễu Phán Nhi dang tay ra, ngay trước mặt tất cả khách khứa, ôm chặt lấy Tề Thục Viện, vỗ vỗ sau lưng nàng ấy: "Đừng sợ, cha chồng con đã đi cứu Đại Bảo rồi, Đại Bảo nhất định sẽ không có chuyện gì."
Tề Thục Viện cả người đỏ rực, đi thẳng tới Lý gia, trông thấy Liễu Phán Nhi, lập tức đỏ vành mắt: "Dì Liễu, Đại Bảo bị bắt rồi!"
Liễu Phán Nhi thấy Tề Thục Viện trong ngày đại hôn, nhìn thấy chồng mình bị bắt cóc, chắc hẳn đã bị dọa sợ.
"Yên tâm đi, trong nhà có ta rồi." Liễu Phán Nhi trâm giọng nói, đưa mắt nhìn theo Lý Nguyên Thanh rời đi.
Liễu Phán Nhi an ủi nàng ấy: "Đứa nhỏ ngốc, chuyện này không liên quan gì đến con, con không có lỗi. Lỗi nằm ở những người có dụng tâm, mưu đồ gây rối."
Kể cả có không bái đường thành thân, cũng không ảnh hưởng đến thân phận của Tề Thục Viện.
Tê Thục Viện nghẹn ngào nói: "Thật xin lỗi."
Xưng hô như vậy, trực tiếp thừa nhận địa vị của Tê Thục Viện.
"A Dung, con đưa Thục Viện về phòng tân hôn. Nơi này ta tiếp đãi, con chỉ cần đi cùng đại tẩu là được."
"Chuyện này không liên quan gì đến con dâu ta, xin đừng quy kết chuyện ngày cưới không thuận lợi cho một nữ tử vô tội."
"Bây giờ phu quân ta đã đi giải cứu Đại Bảo. Chuyện này, như ta vừa nói, chắc chắn là do có người nhìn trúng bản lãnh "cách vật trí đích "của Đại Bảo rồi bắt cóc cậu."
Ở bên ngoài, Liễu Phán Nhi đứng dậy, đối mặt với những vị khách tới chúc mừng, đứng lên hành lễ: "Hôm nay vốn là một ngày vui, nhưng nhi tử ta là Đại Bảo đã bị bắt cóc, không rõ sống chết."
Lý Dung và Lý Lệ đến đỡ Tê Thục Viện, đưa nàng ấy về phòng tân hôn, đỡ Tê Thục Viện và khuyên bảo nàng ấy.
*Cách vật trí đích: là một khái niệm quan trọng trong Nho giáo Trung Quốc cổ đại. Từ điển Hán văn hiện đại giải thích là: nghiên cứu thấu đáo các nguyên lý, quy luật của sự vật rồi tổng hợp thành tri thức lý tính
Vẻ mặt Lý Dung nghiêm túc nói: "Vâng, mẫu thân."