Chương 1637: Mãn Chiêu Tổn, Khiêm Thụ Ích (*) (1)
Đối với lời đồn đại của kinh thành, không chỉ không dừng lại, mà càng truyên càng nhiều.
Lý Dung không thể ngồi yên nữa, cho người đi điều tra.
Vừa tra liền tra ra là người quen.
(*) Mãn chiêu tổn, khiêm thụ ích: kiêu căng tự mãn chuốc lấy tổn hại, khiêm nhường nhận được lợi ích.
Lý Dung cười khinh bỉ, Vương thị này, đã tái hôn rồi cũng không an phận!
Trước kia nể mặt hai đứa em gái, không đuổi cùng giết tận bà ta.
Nhưng bây giờ bà ta lại dám giở trò xấu sau lưng, Lý Dung đương nhiên không muốn tha cho bà ta.
Sau khi Liễu Phán Nhi biết người tung tin đồn là Vương thị, không những không tức giận, mà còn cười ngăn cản Lý Dung.
Lý Dung vẫn rất tức giận: "Nhưng nếu không làm gì cả, trong lòng con rất tức giận. Chỉ vì bà ta không đáng để lo lắng, chúng ta liền tha cho bà ta sao?"
(*) Vạn kiếp bất phục: có nghĩa cả đời không thể trở lại được.
"Cho dù chúng ta không cố tình nhắc đến, nhưng người kỹ lưỡng thì nhiều, tự nhiên sẽ tra ra được Vương thị có quan hệ với chúng ta.'
(*) Câu đầy đủ là 4kƒZ#9‡8#Ƒ, ñ1*Z 7 JL2X 7 : Châu chấu sau mùa thu, chẳng nhảy nhót được mấy ngày nữa đâu.
Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Vương thị này không đáng để lo lắng. Bà ta chỉ là châu chấu sau thu (*), không thể tạo nên sóng gió gì đâu."
"Người muốn làm việc giúp chúng ta rất nhiêu, không cân lên tiếng, sẽ có người ở trong tối ngáng chân bà ta. Bà ta và chồng bà ta sẽ không có kết cục tốt đâu."
"Mẫu thân, sao người lại ngăn cản con?" Lý Dung không thể hiểu, bây giờ con bé có khả năng khiến cho Vương thị vạn kiếp bất phục (*).
"Nếu tất cả mọi người trong kinh thành đều hết lời khen ngợi ta, vậy các phu nhân còn lại sẽ trở thành vật làm nên."
"Vậy mẫu thân từ từ nói, con đang nghe đây!" Lý Dung nghiêm túc lắng nghe.
Liễu Phán Nhi nói nhỏ: "Tức nước vỡ bờ, tuy rằng dùng từ này để diễn tả tâm trạng của ta thì không đúng lắm, nhưng có thể nói rõ một chuyện." Liễu Phán Nhi cười cười, an ủi con gái, còn rót cho con bé một tách trà: "A Dung, con đừng gấp. Bây giờ chỉ có hai người chúng ta nói chuyện, ta nói con biết, tại sao ta lại ngăn cản con?"
"Hơn nữa, đây là kinh thành. Người có đức hạnh cao nhất đương nhiên là hoàng hậu nương nương, mà không phải ta."
"Có người lòng dạ rộng rãi, có thể gạt bỏ lòng đố ky; nhưng còn người lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa tâm nhìn ngắn, vậy lòng đố ky này thậm chí sẽ trở thành hận."
"Bị nhiều người hận vậy đương nhiên không phải là chuyện tốt. Cho nên tồn tại một số lời đồn đại không phải là xấu."
"Ai cũng muốn làm hoa hồng, vậy ai sẽ muốn làm nền? Nếu tất cả phu nhân đều trở thành nền của ta, vậy ta sẽ bị mọi người đố ky."
"Nếu danh tiếng của ta hơn hoàng hậu nương nương, vậy con nghĩ đối với ta, điều này có tốt không? Kiêu căng tự mãn chuốc lấy tổn hại, khiêm nhường nhận được lợi ích. Đạo lý này, con nên hiểu."
Lý Dung bây giờ suy nghĩ vấn đề một cách sâu sắc hơn, cũng càng cẩn thận, toàn diện hơn.
Liễu Phán Nhi thấy Lý Dung đã hiểu, mới cười nói: "Đúng vậy, chính là đạo lý này."
"Cũng giống như phụ thân ở triều đình, các đại thân thường sẽ tranh luận. Tuy nghe sẽ thấy hơi ồn ào và phiền chán, nhưng nếu không có những lời tranh luận này, triêu đình sẽ giống như một vũng nước đọng, trì trệ buồn tẻ, đối với triều đình, đây không phải là chuyện tốt."
"Mẫu thân, con đã hiểu rồi. Một chút lời phản đối này, cũng không hẳn là xấu."
Ngay lúc này, Lý Dung phát hiện mình lại học được rất nhiều điều.
Sau khi mẫu thân giải thích, Lý Dung suy nghĩ chốc lát, sau đó gật đầu.
Tuy vẫn chưa thành thân, nhưng Lý Dung đã dùng tiêu chuẩn đối với đại hoàng tử phi yêu cầu bản thân, để giải quyết các vấn đề này.
Nếu như làm sai, còn có thể sửa sai.