Chương 1639: Tôi Luyện Đại Hoàng Tử (1)
"Không cần cảm ơn, năng lực của Cố Tấn tốt, có thể đưa khu vực đó phát triển tốt hơn. Nhưng bây giờ thai nhi của a Lệ còn nhỏ, đợi qua ba tháng các tỷ mới xuất phát."
"Đến lúc đó, mời một đại phu tốt đi theo trên đường, chạy chậm chút, không sao đâu.'
Lưu Thị cảm thấy có lý: "Ta cũng nghĩ như vậy, Phán Nhị, lúc đó ta sẽ đi cùng. Muội và các con phải bảo trọng."
Liễu Phán Nhi gật đầu, vỗ vào tay Lưu thị: "Tiểu Hoa tỷ, chúng ta đều phải bảo trọng, hẹn ngày gặp lại.'
Tuy rằng nói vậy, nhưng ai cũng biết đường xá xa xôi.
Lần đi này, có thể mấy năm không gặp.
Mà sự thật thì cũng là như vậy.
Qua tết nguyên tiêu, Cố Tấn đến chào tạm biệt và lên đường đến nơi nhận chức.
Sau khi mọi người xem xong tấu sớ, đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều cười.
Lý Nguyên Thanh cũng bắt đầu chuẩn bị ra trận.
Chu Bình đế cho gọi Lý Nguyên Thanh, Cố Thiệu và Triệu đại tướng quân, sau đó bàn bạc chuyện xuất binh.
Kế hoạch của Lý Nguyên Thanh có hiệu quả, hơn nữa hiệu quả còn rất tốt.
Chu Bình đế nhận được tấu sớ liên quan đến Tây Vân quốc, một bức lại một bức, nội dung khiến hắn ta kinh ngạc.
Lý Nguyên Thanh đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Chu Bình đế hạ lệnh.
Lý Lệ và Lưu thị ở lại kinh thành, đến khi khí hậu ấm áp, có thai ba bốn tháng mới xuất phát.
Lý Nguyên Thanh cười: "Ngược lại tôi cũng không bất ngờ, đều nằm trong dự liệu. Tây Vân quốc giống như nỏ mạnh hết đà, chúng ta ở bên trong chỉ tốn một nữa công sức mà hiệu quả lại gấp đôi."
Là tâm phúc tệ hại của Đại Chu ở Tây Vân quốc trước đây, nhưng một thứ khổng lồ như vậy, lại loạn đến mức này.
Chu Bình Đế vuốt râu, rất là đắc ý: "Nội dung phía trên cũng không khoa trương như vậy, tin tức nội vệ truyên tới càng bùng nổ hơn." Triệu đại tướng quân thậm chí còn có chút nghi ngờ: 'Bệ hạ, đây là sự thật đúng không? Sao vi thân cảm thấy tiến triển thuận lợi quá vậy?”
Lúc này là trận chiến diệt quốc, không thể có thất bại.
Chu Bình Đế gật đầu: "Đúng, lân này tướng soái Lý đại tướng quân trấn định phía sau. Hơn nữa phái hai đội ngũ công kích bên sườn, phụ trợ Lý đại tướng quân tiến công.
Triệu đại tướng quân tình nguyện, Lý Nguyên Thanh mặc dù trẻ tuổi, nhưng không hề kém cạnh hắn ta, ngược lại có phương diện còn vượt qua cả hắn ta.
"Bệ hạ, vi thân chờ lệnh, san bằng Tây Vân quốc, lãnh thổ Tây Vân trở thành lãnh thổ của Đại Chu ta. Con dân của Tây Vân quốc trở thành con dân của Đại Chu ta."
"Vâng bệ hạ. Vi thân nhận lệnh." Triệu đại tướng quân đáp lời.
"Ra trận lặng lẽ, đợi cái tướng sĩ chiến thắng trở vê thì cờ trống rình rang nghênh đón.
"Không bằng, người bí mật hạ lệnh, vi thần và Triệu đại tướng quân sau khi nhận lệnh, lặng lẽ điều binh, tập chung ở thành Tây Bắc, nhân lúc không ai hay biết tập kích bất ngờ."
Lúc này Lý Nguyên Thanh đề nghị, Bệ hạ, nếu như chúng ta ở kinh thành gióng trống khua chiêng hạ lệnh. Đợi đến hơn một tháng sau đến Tây Vân quốc, nói không chừng bọn họ đã chuẩn bị nghênh đón đâu vào đấy rồi."
"Được!" Biểu cả của Chu Bình Đế càng thêm nghiêm túc,'Hôm nay hạ lệnh, ngày mai ra trận."
"Như vậy chúng ta có chuẩn bị, Tây Vân quốc thì không. Trong lúc vội vàng chúng ta có thể chiếm thế thượng phong, giảm bớt tướng sĩ thương vong."
Cố Thiệu cũng đứng lên: "Lục bộ vận hành, cùng nhau góp sức. Vì chinh chiến Tây Vân quốc ra sức giúp đỡ."
Ánh mắt Triệu đại tướng quân sáng lên: "Bệ hạ, vi thần tán thành. Nhân lúc Tây Vân quốc không có chuẩn bị dùng binh sẽ tốt hơn."
Chu Bình đế suy tư trong chốc lát: "Được. Trẫm chờ hai vị ái khánh chiến thắng trở về."
"Vi thân nhất định không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ." Lý Nguyên Thanh và Triệu đại tướng quân đồng thanh đáp, trong lòng đều có tính toán.
Ngay lúc này Chu Bình Đế lại suy nghĩ: "Hai vị ái khanh, trẫm muốn cho đại hoàng tử cùng ra trận.'