Chương 166: Bán Dưa (4)
Nhưng Liễu Phán Nhi không để ý những chuyện đó, bán hàng mà không ăn to nói lớn, không chào mời khách hàng thì sao có thể bán hết hàng được?
Nam nhân trung niên lấy một miếng dưa hấu lên, vừa ăn thử một miếng thì mắt đã sáng lên. Mùi vị của miếng dưa đi từ miệng xuống yết hầu, nước dưa ngọt thanh, thịt dưa giòn giòn.
Bây giờ đang là buổi sáng, trời chưa nóng lắm, nhưng đến thời điểm nóng bức nhất vào giữa trưa, nếu được ăn một miếng dưa hấu ngọt ngào giòn giã, thanh mát tới tận tâm hồn như thế này thì chắc chắn sẽ rất khoan khoái.
"Dưa này đúng là ngon thật!" Nam nhân trung niên khen ngợi, ăn hết miếng dưa trong tay.
Liễu Phán Nhi cười ha hả giải thích,'Lão gia này, đây là dưa hấu, có tên là Kim Ngọc Mãn Đường. Trái này có màu vàng ươm, vừa ngon miệng lại vừa mang may mắn. Người cao sang như ngài nên ăn trái này mới phải. Nào, ngài lại nếm thử trái dưa gang vừa ngọt lại vừa giòn này đi. Bây giờ trời đang nóng như vậy, đúng là lúc để ăn dưa đấy. Dù sao thì dưa này cũng là miễn phí, không mất tiền mà."
Nam nhân trung niên thấy Liễu Phán Nhi hào phóng như thế thì bắt đầu coi trọng nàng hơn, không vì nàng ăn mặc bình thường mà coi khinh nữa. Vả lại miếng dưa hấu vừa nãy hắn ăn đúng là ngon miệng thật,'Vậy ta lại nếm thử trái dưa gang này nhé."
Nam nhân trung niên cắn hai miếng đã hết miếng dưa, đoạn rút khăn ra lau tay, Không tồi, ăn cũng rất ngon. Dưa này bán thế nào?"
Cho người ta ăn thử, để người ta thấy ngon miệng, sau đó bán hàng, đây là sở trường của Liễu Phán Nhi.
Nam nhân trung niên mỉm cười gật đầu,'Ha ha, tên trái dưa này hay đấy, Kim Ngọc Mãn Đường. Nhà chúng ta làm buôn bán, rất thích những cái tên có ý nghĩa may mắn. Nào, lấy cho ta năm trái dưa hấu và năm trái dưa gang đi. Ngươi tính xem tổng cộng bao nhiêu tiền?"
Nam nhân trung niên bất ngờ,'Dưa này đắt thết"
Nam nhân trung niên muốn mua, nhưng giá này thật sự có hơi đắt, hắn ta cũng không phải ông to bà lớn gì mà chỉ là quản gia của cửa hàng tơ lụa trong trấn thôi. Hắn ta nghĩ ngợi một lúc rồi bảo,'Tuy rằng ngươi nói cũng có lý nhưng ta vẫn thấy đắt quá, ngươi bán rẻ hơn một chút đi, ta sẽ mua nhiều hơn!"
Liễu Phán Nhi không vội vàng cũng không lề mà, bình tĩnh cười giải thích,'Đại ca à, loại dưa bình thường hai văn tiên một trái không ngon bằng dưa nhà ta, tính riêng mùi vị thì dưa nhà ta đã đắt hơn một văn rồi. Ngài nhìn lại xem, dưa hấu và dưa gang nhà ta còn to như thế này, to gấp rưỡi dưa bình thường, thế là lại đắt hơn một văn nữa. Một trái dưa vừa thơm ngon lại vừa to thế này chỉ có bốn văn tiền thôi, ngài cảm thấy có đáng không?”
Thôn trưởng Lý và Chu Thúy Hoa rất lo lắng, đúng là người ta chê đắt rồi, có lẽ không bán nổi mất.
Liễu Phán Nhi đoán người này có thể đang làm những nghề giống như quản gia, bèn suy nghĩ rồi trả lời,'Hôm nay là lần đầu tiên ta tới bán dưa, ngài cũng là khách hàng đầu tiên của chúng ta. Ta thật sự rất muốn bán cho ngài, vậy nên ta sẽ bán rẻ một chút. Một trái dưa hấu và một trái dưa gang, nếu mua riêng dưa hấu Kim Ngọc Mãn Đường thì bốn văn tiên một trái, không thể rẻ hơn được, nhưng nếu ngài mua cả dưa gang thì ta sẽ chỉ lấy của ngài 7 văn tiên thôi."
Liễu Phán Nhi cười nói, Đại ca à, dưa này bốn văn tiền một trái, đại ca lấy mấy trái?"
Lý Đại Bảo đã tính nhẩm từ lâu, nghe khách hàng cố ý hỏi thì vội vàng trả lời"Năm bảy ba lăm, tổng cộng ba mươi lăm văn tiền."
Nam nhân trung niên nghe vậy thì sáng mắt lên,'Không tồi, nhóc con thông minh thật đấy. Nào, chọn dưa đặt vào giỏ cho ta đi. Đây là ba mươi lăm văn tiên, các ngươi đếm lại đi"
Lý Đại Bảo nhận tiên, mỗi xâu tiền có mười văn, lại thêm năm văn lẻ nữa,'Đủ rồi ạ, chúc ngài làm ăn phát đạt! Ngài họ gì ạ? Sau này nếu ngài thấy dưa nhà chúng ta ngon, chúng ta tới đây rồi sẽ chọn riêng cho ngài những trái dưa vừa to vừa ngọt, đưa thẳng đến nhà ngài luôn."