Chương 186: Phát Hiện Khách Hàng Lớn (1)
Một phụ nhân trung niên từng mua dưa không nhịn được đi nếm thử vài miếng, vẫn ngon như cũ: "Aida, ba người đến một lần luôn à, cuối cùng hôm nay cũng đợi được mọi người rồi."
Liễu Phán Nhi vừa chọn dưa cho phụ nhân trung niên đó vừa cười nói: "Phu nhân, nhà ta cách đây khá xa, cách Bạch Trấn khoảng bốn mươi dặm luôn đấy. Hôm nay chạy đến đây chân cũng mỏi nhừ rồi. Phu nhân, không nói dối gì người, dưa này chỉ hái một lần, số dưa còn lại chưa chín hết phải đợi một hồi lâu sau mới gom đủ mang lên trấn bán được."
Phụ nhân trung niên gật đầu: "Nói cũng đúng, mệt nhọc nhỉ."
Liễu Phán Nhi cười nói: "Phu nhân, người nhìn dưa nhà chúng ta một chút đi, chín đỏ cả, để hai ba ngày cũng không sao. Ngài mua nhiều chút đi, ăn xong thì vài ngày sau bọn ta lại lên bán tiếp, vừa hay không bị đứt quãng."
Phụ nhân trung niên thấy Liễu Phán Nhi có tài ăn nói bán buôn, là một người lanh lợi nên bèn gật đầu: "Tiệm bán lương thực Ngô gia là nhà của ta. Mua một sọt ta cũng không vác về rồi, hơn nữa cũng không có xe để chở. Ta mua một khuôn, ngươi mang đến nhà cho ta nhé?"
Liễu Phán Nhi thấy đây là khách hàng lớn nên vui vẻ ra mặt, gật đầu đáp: "Được thôi, phu nhân, người chọn đi rồi ta mang sang cho người."
Bà ây chọn một sọt, hai mươi quả dưa đỏ cùng hai mươi quả dưa gang, tổng cộng một trăm bốn mươi văn tiền.
Liễu Phán Nhi đưa một miếng dưa đỏ cho phụ nhân trung niên ấy, hai người xách hai bên của cái sọt, đi về phía tiệm lương thực Ngô gia: "Phu nhân, người mua nhiều dưa thế này ta thấy vui lắm. Mặc dù dưa này ngon nhưng lại có tính hàn, không ăn nhiều được đâu."
Liễu Phán Nhi tán thưởng: "Ngô phu nhân hiếu thuận thật, từ ái với trưởng bối, thân làm vãn bối như chúng ta đương nhiên phải hiếu kính bọn họ. Đã có Ngô phu nhân sắp xếp rồi thì ta không cần lo lắng nữa. Ta chỉ còn một khúc mắc nhỏ như này thôi, Ngô phu nhân, chắc người lớn lên ở trấn nhỉ, ở trấn có nhà nào bán dưa như ta không? Không giấu gì người, ta mua hạt giống của ngoại bang, chính tay ta trông nên cảm thấy ngon miệng lắm, do trông nhiều quá nên mới lấy một chút ra bán đây."
Liễu Phán Nhi cười cười, nàng là tay buôn bán lão luyện rồi mà, lúc này nàng nói cực kỳ chân thành rằng: "Người khác thì chỉ muốn bán sạch thôi, nhưng ta thì không. Nhà ta còn có mấy mẫu ruộng dưa nữa, cộng với nhà thúc của ta thì tâm mười một mười hai mẫu dưa. Không chỉ bán năm nay mà năm sau cũng phải bán, muốn làm ăn lâu dài thì cũng không thể không quan tâm đến nhu cầu của khách hàng được."
Liễu Phán Nhi nói càng chân thành hơn, trả lời rằng: "Ta họ Liễu, tên Phán Nhi. Phu nhân, ta gọi người là gì được đây?”
Hỏi đến họ thì có nghĩa là đến bước làm quen rồi. Có thể kết giao bằng hữu lại còn trở thành bạn hàng, vậy thì sau này nàng có lợi rồi.
Phụ nhân trung niên cười cười, nhìn về phía Liễu Phán Nhi hỏi: 'Muội họ gì vậy?"
"Ta là bà chủ của tiệm lương thực Ngô gia, muội muội Liễu gia à, gọi ta là Ngô phu nhân được rồi." Ngô phu nhân cười cười: "Tuy rằng ta biết dưa có tính hàn nhưng cảm ơn vì muội đã nhắc nhở nhé. Mua nhiều dưa thế này, quả thật nhà ta ăn không hất. Ngày mai ta vê nhà mẹ đẻ ở thị trấn nên muốn mang theo chút dưa ngon sang đó. Mặc dù không quý nhưng ngon miệng, vậy cũng coi như hiếu kính cha mẹ và ca ca tẩu tẩu của ta rồi."
Phụ nhân trung niên ấy sững sờ: "Muội muội này thành thật quá, có người vì muốn bán đồ mà bất chấp mấy việc như này luôn đấy!"
Ngô phu nhân kinh ngạc, thảo nào bà ấy lại chưa được ăn qua thứ dưa ngon thế này, hóa ra là hạt giống ngoại bang. Lần này quay về trước mặt tẩu tẩu, tẩu tẩu cũng không thể chê đồ bà ấy tặng là thứ rách nát ở thôn quê nữa rồi.
Ngô phu nhân nhìn sang đống dưa, vui vẻ nói: "Ta cũng chưa từng được ăn qua thứ ngon như vậy, nếu thị trấn có thì mẫu thân ta đã mua cho rồi, nhưng trước giờ không có.