Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 188 - Chương 188: Cường Giả Uy Hiếp (1)

Không Gian tồn trăm tỷ vật tư, mẹ kế đưa con trai chạy nạn Chương 188: Cường Giả Uy Hiếp (1)

Chương 188: Cường Giả Uy Hiếp (1)

Lý Đại Bảo đồng ý, vui vẻ ra mặt: "Nương, con nhất định sẽ học đàng hoàng."

Lúc này có người đến mua dưa, hai mẹ con lại bận rộn một phen.

Vì có khách hàng lớn là Ngô phu nhân nên mặc dù dưa nhà Liễu Phán Nhi nhiều nhưng bán không chậm hơn nhà Chu Thúy Hoa chút nào.

Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã bán hết một nửa.

Ai cũng thích hóng chuyện, thấy gian hàng có nhiều người mua như vậy, dù bọn họ không biết đó là thứ gì nhưng cũng tò mò. Sau khi ăn thử, bọn họ thấy ngon, cộng thêm việc thấy người khác cũng mua nên bọn họ mua theo.

Đấn lúc thôn trưởng Lý quay về, bọn họ đã bán hơn phân nửa.

Nhà Liễu Phán Nhi còn dưa một khuông dưa, nhà Chu Thúy Hoa thì còn hai khuông.

Thôn trưởng Lý vội vàng nói: "Triệu quản gia nói muốn một khuông nữa, dưa đỏ sọc vàng, chúng ta còn không?”

Chu Thúy Hoa gật đầu: "Yên tâm đi, đương gial"

Liễu Phán Nhi chọn lựa rồi cho bốn mươi quả dưa đỏ vào trong sọt của Chu Thúy Hoa: "Thúc thúc, đến Triệu gia thuận lợi không?"

Thôn trưởng Lý bàn giao với vợ: "Thúy Hoa, máu đưa cho Nguyên Thanh gia một trăm sáu mươi văn tiền đi, mấy thứ dưa đỏ này giá bốn văn một quả."

Liễu Phán Nhi cười nói: 'Chúc mừng đại thúc, thúc mau đưa sang đi!"

Thôn trưởng Lý gật đầu, cười ha hả: "Thuận lợi lắm, Triệu quản gia đã trả tiền rồi. Đây là tơ lụa mà Triệu chưởng quỹ tặng cho khách quen."

Thật ra thôn trưởng Lý bán khuông dưa này chỉ được một trăm năm mươi văn tiền. Ông ấy cũng học theo Liễu Phán Nhi, buôn bán không tính số lẻ, vậy thì khách hàng mua cũng thấy vui.

Chu Thúy Hoa nhìn một cái: "Nhà chúng ta chỉ còn nửa khuông thôi, nhưng chất lượng không tốt lắm. Nguyên Thanh gia, dưa nhà người tốt, chọn dưa nhà ngươi đi."

Hiện tại dưa còn thừa lại cũng không nhiều, Liễu Phán Nhi và Chu Thúy Hoa kiên nhân bán hất.

Việc buôn bán dưa với Triệu quản gia là do Liễu Phán Nhi nhường cho bọn họ mà.

Trong lòng Chu Thúy Hoa biết rõ, đương nhiên nàng ấy sẽ không bạc đãi Liễu Phán Nhi. Chu Thúy Hoa đếm một trăm sáu mươi văn rồi đưa cho Liễu Phán Nhi.

Chu Thúy Hoa cười nói: 'Mao Đản, bốn quả dưa này chúng ta không bán nữa, giữ lại ăn dọc đường nhé."

Liễu Phán Nhi cũng sảng khoái, ai mua thì nàng tính tiền hời cho bọn họ, thế là số dưa còn lại nhanh chóng bán hết.

Sọt của Chu Thúy Hoa còn dư lại vài quả dưa gang, vì chất lượng không tốt nên không bán được.

Chắc vì dưa còn ít nên người tới mua cũng chần chừ hơn.

Mao Đản vui sướng đáp: "Cảm ơn nãi nãi."

Liễu Phán Nhi đứng bên cạnh Chu Thúy Hoa, lặng lẽ rút cây dao trong xe bò ra.

Sau khi nộp phí gian hàng, lúc chuẩn bị rời đi thì một nam nhân cao lớn chặn đường bọn họ lại.

Liễu Phán Nhi thấy thế bèn dở khóc dở cười, thím Thúy Hoa này đúng là nói được làm được, nàng ấy thật sự mang theo chổi với sọt để dọn dẹp sạch sẽ luôn.

Chu Thúy Hoa lấy một cái chổi trên xe bò xuống, nhanh chân nhanh tay quét sạch vỏ dưa trên đất.

Chu Thúy Hoa hoảng sợ, lắp ba lắp bắp hỏi: "Vị tráng sĩ này, có chuyện gì thế?"

Tuy rằng trong nhà trông dưa nhưng vì bán lấy tiền nên thật ra người nhà các nàng ấy ăn chưa bao nhiêu.

Nam nhân đó siết tay, hung dữ nói: "Sau này các người không được lên Bạch Trấn bán đồ nữa!"

Chu Thúy Hoa nghe nói như thế thì lập tức nóng nảy ngay: "Dựa vào đâu chứ? Bọn ta cũng nộp phí gian hàng đàng hoàng, quan phủ cũng không cấm bọn ta bán, ngươi dựa vào đâu mà cấm bọn ta?"

Nam nhân cao lớn ấy giơ nắm đấm lên trước mặt Chu Thúy Hoa: "Dựa vào nắm đấm này của tai"

Liễu Phán Nhi nhận ra tên nam nhân cao lớn này là nông dân trông dưa địa phương, đồng thời cũng là thứ lưu manh vô lại.

Liễu Phán Nhi thừa nhận mình đã chiếm mối buôn bán của nhà này, nhưng cũng do dưa các nàng tốt nên mới được nhiều khách hàng ưa thích như thế.

Bình Luận (0)
Comment