Chương 190: Mua Thịt, Mua Giò Heo (1)
Liễu Phán Nhi an ủi Chu Thúy Hoa: "Thím à, đừng ủ rũ nữa. Đến lúc chúng ta thu hoạch mùa vụ lương thực xong xuôi thì có thể ở lại rôi, chúng ta cũng sẽ thành dân bản xứ thôi. Nhưng mà muốn thành dân bản xứ thì phải tìm hiểu về nơi đó mới được."
Lý Đại Bảo cướp lời: "Nương, con biết, cái này gọi là nhập gia tùy tục."
"Đúng, chúng ta sống ở đây thì phải nhập gia tùy tục. Chúng ta không khác gì với dân bản xứ mấy, nếu quen với cuộc sống ở đây rồi thì cũng thành dân chốn này thôi." Liễu Phán Nhi cười nói, hiện tại về cơ bản nàng đã quen với cuộc sống nơi này rồi.
Chắc do kiếp trước Liễu Phán Nhi là người miền Nam nên có chất giọng quê nhà, rồi giờ đến thời cổ đại nàng dùng tới nó. Liễu Phán Nhi cũng có thiên phú học tập ngôn ngữ nên học rất nhanh.
Thôn trưởng Lý bán dưa rồi cầm tiền quay về tụ họp với mọi người.
Ông ấy bớt cho Triệu chưởng quỹ mười văn tiền khiến Triệu chưởng quỹ thấy rất ưng ý, thế là ông ta đã tặng một xấp vải cho thôn trưởng Lý.
Thôn trưởng Lý biết thê tử thích dây buộc tóc trên đầu Liễu Phán Nhi từ lâu rồi, hơn nữa ông ấy cũng muốn làm cho cháu gái một cái nên vui vẻ nhận ngay.
Chu Thúy Hoa nhìn thấy chồng mình mang vải lụa đến, ánh mắt sáng lên: "Đương gia, ông mua à?”
'Nguyên Thanh gia, đa tạ ngươi vì đã nhường việc buôn bán với Triệu gia cho bọn ta, lòng ta thấy băn khoăn lắm. Mấy thứ vải vụn này không đáng tiền là bao nhưng lấy thêu thùa cho tiểu hài tử cũng được lắm”"
"Aido, ông ơi, đống vải này giá năm văn thôi, lần trước Nguyên Thanh gia có mua rồi.' Chu Thúy Hoa nhíu mày, cảm thấy chồng nhà mình lỗ rồi.
Thôn trưởng Lý nổi giận: "Đừng để cho ta nhìn thấy cái tên kia lần nào nữa, nếu lại tới gian hàng của ta gây chuyện thì ta nhất định sẽ đập cho hắn ta một trận."
Nghe vậy, Chu Thúy Hoa vui sướng nói: "Quá tốt rồi, đương gia, vừa nãy có một nam nhân cao to hùng hổ trong chợ đấy, ta sợ lần sau sẽ buôn bán khó khăn đây!"
Thôn trưởng Lý làm lơ nói: "Ta không rõ lắm, nhưng Triệu chưởng quỹ với Triệu quản gia nói rồi, lân sau bán dưa thì cứ chọn rồi mang cho bọn họ hai khuông. Nếu có thể bán được ngay hai khuông thì há chẳng phải tiết kiệm biết bao sức lực của chúng ta saol" Chu Thúy Hoa thấy băn khoăn trong lòng, dù sao việc buôn bán cho Triệu gia cũng do Liễu Phán Nhi nhường lại, nàng ấy đưa mắt nhìn đống vải kia rôi đưa tay lấy một xấp lớn, cho vào trong sọt của Liễu Phán Nhi.
Thôn trưởng Lý đắc ý cười cười: "Không phải mua, ta bán đống dưa đó với giá một trăm năm mươi văn tiền, bớt đi số lẻ cho Triệu chưởng quỹ, ông ấy hài lòng nên tặng cho ta xấp vải này."
Chu Thúy Hoa ngưỡng mộ trong lòng, sau này già trẻ gì cũng phải tạo mối quan hệ thật tốt với Liễu Phán Nhi, ngày tháng sau này còn dựa vào nàng nhiều lắm.
"Nhờ phúc của ngươi cả." Chu Thúy Hoa rất thích tính khí này của Liễu Phán Nhi, vừa nấy nàng ấy còn thấy ngưỡng mộ vì Liễu Phán Nhi bán cho Ngô gia ba sọt dưa.
Người có bản lĩnh thế này thì ở đâu cũng thể hiện được bản lĩnh ấy thôi.
Liễu Phán Nhi cười cười, nàng cũng không từ chối: "Đa tạ thím, việc buôn bán với Triệu gia, để đại thúc đi thì thích hợp hơn. Hai huynh đệ Triệu quản gia và Triệu chưởng quỹ đều là người hòa khí, có thể làm ăn lâu dài được đấy."
Chu Thúy Hoa cũng vậy, hôm qua bán được không ít tiền, hơn nữa do không mua vải nên trong tay nàng ấy cũng còn khá nhiều tiền nên chịu chi hơn.
Liễu Phán Nhi nhìn thấy có đậu xanh nên lại mua thêm đậu xanh và đậu đỏ.
Ở tiệm tạp hóa, nàng mua bột để làm bánh bao và bánh mỳ, tốn không ít tiền vì mua khá nhiều đồ.
Liễu Phán Nhi đến tiệm lương thực, nàng mua rất nhiều gạo và mì, còn mua nửa túi đậu nành để làm đậu phụ nữa. Có đậu phụ thì đồ ăn trên bàn cũng phong phú hơn.