Chương 204: Bàn Chuyện Làm Ăn, Rất Đáng Tiền (1)
Liễu Phán Nhi cũng biết sự khó xử của thôn dân, người ta mang tiền đến, nhờ nàng mua ít đồ, đúng lúc tiện đường, nên nàng gật nhẹ đầu: "Được mà, thím. Bây giờ gạo và mì đều đồng giá mười văn tiền một cân, người muốn mua bao nhiêu gạo, bao nhiêu mì?"
Vợ của thợ đá Lý thấy nàng đã đồng ý, vô cùng biết ơn nói: "Nhà thím ai cũng thích ăn mì, đành làm phiên Nguyên Thanh gia mua giúp chúng ta mười cân gạo, ba mươi cân mì.
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Được ạ, đúng rồi, thím có muốn mua dầu muối tương giấm luôn không? Nếu muốn thì thím mau quay về lấy tiền đi, sáng ngày mốt ta phải đi bán dưa rồi, mua giúp thím một thể luôn."
Vợ của thợ đá Lý kinh ngạc: "Ban đầu sợ làm phiền ngươi nên không dám nhờ vả. Nếu cháu dâu đã nhiệt tình như vậy thì thím đành mặt dày nói thêm vài câu. Đúng là cũng cần mua dầu muối tương giấm, lát nữa thím đưa cho ngươi thêm một trăm văn tiền, ngươi cứ xem rồi mua giúp thím là được."
Liễu Phán Nhi đồng ý: "Được ạ, dù sao mấy thứ này nhà ta cũng có dùng, nên biết mua bao nhiêu là đủ."
Thợ đá Lý đang lắp chiếc cối xay bằng đá nhỏ bên cạnh, vừa làm vừa ngửi thấy mùi thơm của nồi thịt kho, ánh mắt ông ấy thèm thuồng, không ngừng nuốt nước bọt.
Rõ ràng mới vừa ăn cơm xong, còn chưa được bao lâu sao lại đói bụng rồi?
Hai đứa con trai của thợ đá Lý cũng không khác mấy, liên tục nhìn về phía nồi thịt kho.
Thợ đá Lý hùng hồn phản bác: "Đồ bà nấu chỉ có thể ăn để no, không chết đói mà thôi chứ có ngon lành gì đâu. Bà ngửi thử xem, thơm biết bao nhiêu, con sâu thèm trong bụng ta muốn bò ra khỏi miệng rồi."
Liễu Phán Nhi cười đáp: "Ruột heo kho ạ, ngon lắm."
Thợ đá Lý nuốt nước miếng, hỏi: "Nguyên Thanh gia à, ngươi lấy cho đại thúc thử một miếng đi. Nếu như ăn ngon, ta sẽ mua, không ăn chực của ngươi đâu."
Liễu Phán Nhi gật đầu, hơi đắc ý nói: "Đúng ạ, Liễu Phán Nhi ta đây có bao giờ làm những gì mình không chắc đâu. Ruột heo ta kho còn ngon hơn thịt nữa."
"Ồ?" Vợ của thợ đá Lý sững sờ: "Úi chà, hôm qua thím nghe nói ngươi rửa ruột heo ở bên sông, thật sự ngon sao?” Vợ của thợ đá Lý cảm thấy chồng mình thật mất mặt, thân là trưởng bối lại đòi ăn đòi uống của cháu dâu, xấu hổ chết mất: "Cái đồ ma đói nhà ông, ta có để ông đói khát đâu!"
Cuối cùng thợ đá Lý chịu không nổi đành ấp úng hỏi: "Nguyên Thanh gia à, nồi nhà ngươi nấu gì thế?"
Thợ đá Lý không hề khách sáo, cầm đũa gắp ruột heo lên bỏ vào trong miệng.
Quan hệ giữa nhà của nàng và thợ đá Lý chỉ là quen biết bình thường, nàng không nỡ tặng không một bát ruột kho.
"Được rồi, ta gắp một cục ra cho đại thúc nếm thử." Liễu Phán Nhi đồng ý, gắp từ trong nồi ra một đoạn ruột heo dài cỡ chừng một ngón tay để vào đĩa.
Ruột heo vốn không đắt, nhưng khi được làm sạch rồi hầm nhừ với gia vị thì tính ra không hề rẻ.
Rồi ông quay sang nhìn vợ mình, đòi cho bằng được: "Mua đi, hôm nay không được ăn ruột heo kho thì ta không còn sức làm việc đâu!
Lúc này, hương vị tươi ngon đậm đà của ruột heo kho đang bùng nổ trong miệng ông ấy, chưa kể lúc nãy ông ấy chỉ ăn món hầm ít dầu, không có muối nên miệng mồm nhạt nhẽo vô vị.
Bây giờ dưới mùi thơm nồng nàn của ruột kho, trong nháy mắt, thợ đá Lý đã bị món này chinh phục. Ông ấy nuốt ruột heo xuống, không chớp mắt nhìn chằm chằm cái nồi sắt lớn.
Công việc của ông ấy rất nặng nhọc nên cần phải ăn nhiều dầu nhiều muối, có thể ăn thịt thì càng tốt hơn.
Hai đứa con trai cũng nhìn mẹ mình chằm chằm, hy vọng bà ấy đồng ý mua thịt.
Trên mặt vợ của thợ đá Lý lộ ra vẻ xấu hổ, bà ấy cũng biết nam nhân nhà mình làm việc vừa mệt vừa khổ, bà ấy thương nam nhân nhà mình, cũng thương mấy đứa con, cười ngượng ngùng: "Để cháu dâu chê cười rồi, trong nhà toàn là mấy kẻ tham ăn, thật xấu hổ."