Chương 233: Không Ăn Vạ Được Thì Đâm Đầu Vào Lu Lớn (1)
Liễu Phán Nhi cười lạnh: "Ta muốn nhìn xem người có thể gọi nam nhân người và nhi tử người lại đây không. Nói không chừng sau khi nghe xong những chuyện phong lưu người làm, còn có thể mượn xác hoàn hồn trở về bóp chết người."
Tam quả phụ nói không nổi Liễu Phán Nhi, đánh cũng đánh không lại Liễu Phán Nhị, dưới tình thế cấp bách, tức giận đâm về phía lu lớn nhà nàng mới vừa mua: "Tiểu bối như ngươi mà bôi nhọ ta, ta đâm đầu cho chết đây!"
Chu Thúy Hoa thấy càng làm loạn càng lớn, nhanh chóng kéo Tam quả phụ lại: "Tam tẩu, cũng không thể đòi chết đòi sống mà. Có chuyện gì thì nói thôi."
Lưu thị cũng nhanh chóng khuyên bảo Liễu Phán Nhi: "Tam đệ muội, muội đừng xúc động, làm loạn sẽ mất mạng người đó."
"Ta không muốn sống, hiện tại ta đâm chết luôn, vợ Nguyên Thanh bắt nạt người quá rồi. Không dập đầu nhận lỗi với ta thì việc này không để yên đâu!" Tam quả phụ không ngừng dùng khăn lau mắt, nước mắt càng giống như nước chảy, không ngừng chảy xuống.
Những người khác nhìn thấy Tam quả phụ khóc thảm như vậy, trong lòng cũng rất đồng tình, trong nội tâm cảm thấy miệng lưỡi của Liễu Phán Nhi quá lợi hại, không để lối thoát rồi.
Liễu Phán Nhi trực tiếp kéo Chu Thúy Hoa ra, nhìn trên cao xuống, lạnh lùng nhìn về phía Tam quả phụ, loại người này yêu tính mạng nhất, sao có thể chết được?
Liễu Phán Nhi lạnh giọng nói: "Thím, không cần ngăn lại, để cho bà ta đâm. Làm trò trước mặt mọi người, tam thẩm này đòi chết đòi sống, đâm vào cái lu lớn nhà ta. Vậy được, người đâm chết, Liễu Phán Nhi ta đên mạng cho người, một mạng đền một mạng. Nếu người không đâm chết, làm lu ta hỏng rồi, vậy thì phải bồi tiền. Muốn nợ tiền hay quyt nợ thì không thể. Người bán ruộng cũng được, hay là bán cháu của người cũng thế, hoặc là người bán chính người. Thiếu một văn tiền của Liễu Phán Nhi ta đều sẽ đòi. Không tin thì người cứ thử xem."
Liễu Phán Nhi thúc giục: "Đúng vậy, dùng sức đâm, nhìn xem có thể đâm chết không? Ta nghe nói, một lần đâm không chết là có thể khiến đầu choáng váng. Miệng méo mắt nghiêng, mất khống chế việc đại tiểu tiện. Nhưng chỉ cần không chết, ta sẽ không cần đền mạng. Ha ha, ta muốn nhìn người có thể đâm thành kẻ ngốc không?”
Mọi người đều biết Liễu Phán Nhi lợi hại, tàn nhẫn độc ác, không nghĩ tới lại tàn nhẫn với bản thân như vậy. Hôm nay phụ nhân trong thôn lại thêm phần hiểu biết về Liễu Phán Nhi.
Tại sao dùng ở trên người đàn bà đanh đá này lại không được chứ?
Tam quả phụ cũng bị dọa cho choáng váng, chẳng qua bà ta chỉ hù dọa Liễu Phán Nhi thôi. Ngày thường dùng chiêu này lần nào cũng được, mỗi lân đều có thể hoàn thành vượt mức mong muốn.
Sau này ở chung với Liễu Phán Nhi không thể không nói lý, càng không thể làm loạn.
"Số ta thật khổ, ta không muốn sống nữa, được rồi, ta chết, hiện tại ta đâm chết ở chỗ này." Tam quả phụ làm bộ làm tịch, đâm về phía cái lu lớn.
Mọi người nghe thấy Liễu Phán Nhi nói như thế thì lập tức bị dọa cho choáng váng.
Lưu thị muốn đi can ngăn, nhưng bị một tay Liễu Phán Nhi túm chặt.
Đương nhiên Liễu Phán Nhi sẽ không dung túng chuyện như vậy, loại người da mặt dày như Tam quả phụ, có một thì có hai. Hôm nay Liễu Phán Nhi để bà ta thực hiện được, sau này Tam quả phụ nhất định sẽ dốc hết sức mà kéo "lông cừu" cả nhà Liễu Phán Nhi.
Bước chân của Tam quả phụ càng đi càng chậm, Chu Thúy Hoa cũng đã nhìn ra, Tam quả phụ cố ý, cũng không can ngăn.
Ăn vạ, nhà nàng không có đồ sứ, chỉ có mỗi cái lu lớn, dùng sức đập vào đi!
Lưu thị còn muốn nói nhưng bị Liễu Phán Nhi liếc nhìn, bảo nàng ấy đừng cử động.
Mềm lòng, cũng không nên mềm lòng ở lúc này.
Chỉ thấy Tam quả phụ giống như thả chậm động tác, tư thế lớn nhưng tốc độ chạy rất chậm, mắt thấy sắp chạy đến cái lu lớn, tốc độ tự động dừng lại. Chân như bị vấp phải cái gì ở trên đất bằng, té ngã trên đất, hoàn toàn không đụng vào lu nước to.