Chương 260: Cánh Đồng Lúa Đáng Ngạc Nhiên (3)
Lý Đại Sơn nghe như thế, lại quỳ trên đất: "Đa tạ Cố đại nhân, thảo dân nhất định tận tâm tận lực.”
Khâm sai Cố đại nhân gật đầu, nhìn về phía Lý Đại Bảo: "Đại Bảo, dẫn ta đi thăm ruộng dưa nhà ngươi, bản quan rất tò mò đấy!"
Lý Đại Bảo đắc ý, cười nói: "Cố đại nhân, dưa nhà ta rất ngọt, ta mời đại nhân đến ăn dưa ngọt nhà ta. Tên dưa nhà ta rất dễ nghe, là mẫu thân ta đặt đấy, bởi vì da ngoài ố vàng, đặt tên là Kim Ngọc Mãn Đường. Lúc chúng ta đi bán dưa, rất nhiều người thích tên dưa của chúng ta."
Lý Đại Bảo dẫn Cố đại nhân rời khỏi ruộng lúa, đi đến cánh đồng dưa đất khô ở phía sau.
Khâm sai Cố đại nhân khẽ cúi đầu cười khẽ, cẩn thận nghe Lý Đại Bảo nói, bình dị mà gần gũi.
Lý Đại Sơn hâm mộ nhìn về phía Lý Đại Bảo có thể nói ở trước mặt khâm sai Cố đại nhân, hắn lớn tuổi như vậy cũng không làm được.
Vẫn là Nguyên Thanh gia dạy dỗ bọn nhỏ tốt, vậy đến mùa đông nông nhàn hắn dẫn bọn nhỏ trong nhà qua, đi theo học tập mới được. Đến lúc đó cho dù là cho tiền, hay là cho lương thực, cũng nhất định phải để bọn nhỏ học tập, bọn nhỏ biết chữ thật khác biệt.
Lý Đại Sơn đi theo không xa cũng không gần, cũng muốn nhìn xem Cố đại nhân phản ứng thế nào với những quả dưa kia.
Cố đại nhân chỉ chỉ vào quả cà chua tròn nửa đỏ nửa xanh: "Đại Bảo, đó là cái gì vậy?
Lý Đại Sơn một lòng một dạ nghiên cứu lúa gạo, cũng có ý kiến và phát hiện của riêng mình.
Lúc trước Liễu Phán Nhi và nhà thôn trưởng khai hoang trước, cho nên ruộng khô nhà Lý Đại Bảo cách ruộng nước gần nhất.
Đi tầm một khoảnh khắc, đã đến cánh đồng khô.
Khâm sai Cố đại nhân cũng nghe được tình huống trước kia mà hắn ta không biết, nói chuyện rất vui vẻ với Lý Đại Sơn.
Đứng dưới sườn núi, có thể nhìn thấy dưa hấu màu vàng tròn trịa, còn có dưa bở thon dài, nhưng mà rất nhanh ánh mắt của Cố đại nhân đã bị một luồng màu đỏ trong bụi xanh biết thu hút.
Cố đại nhân phát hiện, cũng chỉ cười cười, còn ý bảo Lý Đại Sơn đi theo, trên đường lại hỏi một ít chuyện trên ruộng lúa.
"Ha ha!" Cố đại nhân cười ha ha, nhìn dáng vẻ Lý Đại Bảo hình dung dễ thương, tuy rằng không quá tin, nhưng không ảnh hưởng việc hắn thưởng thức tính cách lạc quan của Lý Đại Bảo: "Vậy giữa trưa nương ngươi có thể làm một chút cho ta nếm thử không?”
Cố đại nhân gật đầu, rất tò mò, lại chỉ vào chỗ cách đó không xa: "Không tồi, cái nhòn nhọn kia là thứ gì?
Lý Đại Bảo nghĩ mẫu thân trước kia đã nói với cậu bé, lần lượt trả lời: "Cố đại nhân, đó là ớt cay. Mùi rất cay, cay hơn thù du, cũng ngon hơn thù du, lại thơm nữa. Nương của ta làm lươn xào ớt, thịt thỏ xào ớt ngon lắm, ta thiếu chút nữa đã nuốt cả đầu lưỡi."
Lý Đại Bảo trả lời: "Đây là nương của ta mua hạt giống từ ngoại bang, sau khi trái cây này kết quả thì có màu đỏ, giống như quả hồng, cho nên nương của ta gọi thứ này là cà chua (trong tiếng Trung nó đồng âm á). Hương vị ngọt thanh, có chút chua. Có thể ăn như hoa quả, cũng có thể xào ăn, hương vị rất ngon."
Tiếp tục đi về phía trước, Cố đại nhân hỏi: "Đại Bảo, những thứ ở kia là gì vậy?"
Lý Đại Bảo thấy Cố đại nhân rất dịu dàng thì lá gan cũng lớn, cứ như ở trước mặt mẫu thân, nói hết những gì có thể nói ra.
Hiện tại Cố đại nhân rất vừa lòng, cậu bé này chưa từng nói dối.
Lý Đại Bảo vò đầu, nghĩ nghĩ: "Chắc là không thể rồi, khả năng hôm nay nhà ta không có thỏ. Nếu sọt vừa rồi ta vớt ra có lươn, chúng ta có thể ăn lươn xào ớt xanh. Nếu không có, Cố đại nhân cũng không cần lo lắng, nương của ta làm đậu hũ xào với ớt ăn cũng khá ngon. Đồ ăn nào mà xào với ớt ta có thể ăn ba bát cơm."