Chương 304: Đó Là Điêm Lành, Cũng Là Một Chính Tích Lớn (2)
Tâm trạng của khâm sai Cố đại nhân thoải mái, trên mặt hơi khẽ cười nói: "Lúc này thì không khổ. Trước kia lúc đi tuần tra đê sông, mới gọi là khổi Phía trên thì trời mưa, phía dưới lũ lụt, không ăn không uống, mấy ngày và mấy đêm không thể ngủ được."
Nghe khâm sai Cố đại nhân nói, Liễu Phán Nhi chắp tay: "Cố đại nhân lo nghĩ cho dân chúng, là một vị quan tốt."
Khâm sai Cố đại nhân cười cười: "Chẳng qua chỉ là thuận theo trái tim mà thôi, không đảm đương nổi sự khen ngợi của Liễu nương tử."
Vốn còn muốn làm khoai lang đỏ ngào đường, nhưng bởi vì muốn đưa đến ruộng ăn cơm, làm khoai lang đỏ ngào đường sẽ bị cứng cho nên buổi trưa không làm, đợi đến sau này rảnh rỗi thì làm cho bọn nhỏ ăn.
Khâm sai Cố đại nhân mang theo thị vệ cùng nhau ăn cơm, khen không dứt miệng. Nhất là khoai tây sợi xào chua cay, quả thực chính là vũ khí lợi hại rất tốn cơm. Chỉ cần một đĩa khoai tây thái sợi chua cay, khâm sai Cố đại nhân cảm thấy mình có thể ăn ba bát cơm.
Có thể làm một bữa ăn đơn giản nhưng lại có hương vị ngon như vậy, thực sự không phải là dễ dàng.
Liễu nương tử này biết trông trọt, biết dạy dỗ bọn nhỏ, còn biết nấu cơm, dũng cảm mà kiên cường, trên người nàng có tất cả phẩm đức cao thượng của nữ tử!
Khâm sai Cố đại nhân bày tỏ sự khâm phục sâu sắc!
"Sau này phải làm việc thật tốt, không thể lười biếng." Thôn trưởng Lý còn không quên nhân cơ hội dạy dỗ nhi tử, để cho nhi tử kiên định siêng năng.
Sau khi nghe Cố Tam nói Cố đại nhân đang thu hoạch một mẫu cây trông năng suất cao năm ngàn cân ở thôn Lý gia, Lưu đại nhân còn không tin. Nếu khâm sai Cố đại nhân đã bảo ông ấy đi qua thì ông ấy không dám chậm trễ.
Nhìn đám người cưỡi ngựa nhanh chóng rời đi, thôn trưởng Lý hâm mộ: "Đợi đến khi chúng ta có tiền thì cũng nuôi ngựa, học cưỡi ngựa, qua lại huyện thành cũng nhanh hơn.”
Trên đường còn gặp được hai phụ tử thôn trưởng Lý đánh xe bò, bọn họ không ngừng đẩy nhanh tốc độ, còn có mấy dặm nữa là đến thôn Lý gia.
Cuối cùng mang theo mấy nha dịch, tùy tiện ăn chút gì đó trên đường rồi cưỡi ngựa đi theo Cố Tam đến thôn Lý gia. Lý Nguyên Gia gật đầu: "Đúng, Nguyên Thanh biết cưỡi ngựa, đến lúc đó bảo hắn dạy chúng ta.'
Lại nói huyện lệnh Lưu đại nhân nghe được Cố Tam - Người bên cạnh khâm sai Cố đại nhân cầu kiến, trong lòng thầm nghĩ, gần đây ông ấy hẳn là không có xảy ra chuyện gì chứ?
Khâm sai Cố đại nhân nghe được Lưu huyện lệnh vừa động thủ đã đào hỏng khoai lang, lập tức mất hứng: "Lưu đại nhân, ngài chậm một chút, không biết đào thì ngài có thể xem người khác đào như thế nào."
Lúc này Lưu huyện lệnh nhìn thấy hình ảnh đào khoai lang và đào khoai tây, không dám tin, nhấc vạt áo lên, câm xẻng, tự mình ra tay đào khoai lang.
Không quen làm việc, hơn nữa không biết khoai lang dưới đây lớn lên dài bao nhiêu, rắc rắc một tiếng, đào khoai lang lên.
Đợi đến khi thôn trưởng Lý đến thôn cũng không về nhà mà đi thẳng ra ngoài ruộng.
Ở trên ruộng dùng cái cân lớn vẫn để cân thuế lương thực lấy từ quan phủ tới bắt đầu cân, bên cạnh có nha dịch cẩn thận nghiêm túc ghi chép, còn có người giám sát, phòng ngừa cân đi cân lại.
"Ngươi cũng là lần đầu phạm tội, lần sau chú ý là được." Khâm sai Cố đại nhân trâm giọng nói. Thật ra lúc hắn ta bắt đâu đào khoai lang, cũng phạm phải sai lầm tương tự như Lưu huyện lệnh.
Đào xong khoai lang, còn lại chưa tới ba phân khoai tây.
Lưu huyện lệnh cười ngượng ngùng: "Nhìn thấy đại nhân, hạ quan quá kích động, nhất thời đắc ý vênh váo, kính xin đại nhân cho chuộc tội."
Trải qua nửa canh giờ cân, sản lượng khoai lang của một mẫu đất đã cân ra được, đạt tới 6800 cân. Nơi rất giàu lúa gạo, trông lúa, một mẫu đất có thể đạt được 200 cân đã rất cao. Nhưng những củ khoai lang này lại có thể đạt tới 6800 cân, cho dù phơi khô, co rút gấp mười lần thì vẫn còn có hơn 600 cân!