Chương 329: Trông Củ Cải Và Bắp Cải (2)
Tam quả phụ bị nhi tức phụ làm cho tức giận nên đến khó chịu, sau khi trở về, thấy tôn tử đang đói bụng, đành phải đi nấu cơm cho tôn tử ăn. Thông thường những công việc như thế này, bà ta không cần làm, tất cả đều để cho nhi tức phụ làm.
Sau khi vất vả làm xong bữa cơm, tôn tử tâm can còn nói rằng nấu không ngon bằng nương của nó, việc này lại càng khiến cho Tam quả phụ tức giận thêm.
Chờ đến khi dọn dẹp nhà cửa xong xui, tiếp tục đi tới dưới gốc cây lớn ở đầu thôn bán trà, còn có thể tán gẫu cùng với những người khác, nếu không mỗi ngày bà ta sẽ bị buồn chán đến độ muốn ngạt thở mất.
Đúng lúc Chu Thúy Hoa và Lý Nhị nãi nãi cùng đi tới, bước đến trước mặt Tam quả phụ: "Thím, có chuyện này, nhi tức phụ của ngươi muốn tái giá, muốn gả cho Ngũ Lang của Nhị tẩu nhà ta để làm tức phụ, ghép hai người này lại cũng là một ý hay, đây là một chuyện vui, thím thấy thế này có được không?"
Vừa nghe lời này, Tam quả phụ tức giận đến mức dậm mạnh chân, nhi tức phụ mà đi tái giá, ngày nào bà ta cũng phải nấu cơm giặt quần áo: "Không bao giờ, ta không đồng ý.'
Chu Thúy Hoa còn muốn nói thêm chút xíu, nhưng Lý nhị nãi nãi đã xua xua tay: "Tam đệ muội, hôm nay ngươi đồng ý thì tốt, mà ngươi không đồng ý thì cũng không sao, bây giờ triều đình và quan phủ đã khuyến khích các quả phụ tái giá, chỉ cân Vu Lan Hoa đồng ý, thì không một ai có thể ngăn cản. Nếu ngươi không tin, ngươi cứ việc đi đến huyện thành hỏi, quan phủ đã ghi rõ ràng trong cáo thị, cho dù là ngươi muốn tái giá, cũng sẽ không có ai ngăn cản đâu."
"Với lại, lý do ngươi không đồng ý cho nhi tức phụ đi tái giá, đơn giản là vì muốn nhi tức phụ làm trâu làm ngựa cho mình, ngươi tính tình hà khắc, đối xử với Hoa Lan không tốt, cho nên người ta không muốn hầu hạ ngươi nữa. Nếu như ngươi biết cách đối xử với Hoa Lan tốt hơn một xíu, nàng cũng không cần phải thủ tiết mười năm mới muốn tái giá, chính ngươi làm cho tâm của nàng ấy nguội lạnh đi."
"Còn nữa, nhi tức phụ của ngươi muốn tái giá cùng ở thôn này, nếu sau này ngươi khôn còn nữa, thì tôn tử của ngươi còn có thể dựa dẫm vào nhà của bọn ta. Coi như là vì nể mặt của Lan Hoa, chúng ta cũng sẽ không mặc kệ Tỏa Tử."
Tam quả phụ suy tư một lát, tính toán cẩn thận, để cho Vu Thị tái giá với Lý Ngũ Lang cũng rất tốt, nếu sau này trong nhà không còn cơm, đứa trẻ có thể đến chỗ Vu Thị lấy chút đồ ăn. Còn công việc ở nhà, nếu làm không xong, cũng có thể nhờ Vu Thị và Lý Ngũ Lang tới đây làm giúp. Dạo gần đây thôn trưởng Chu ở phía bên kia của ván cầu nẹp, hâu như ngày nào cũng đến đây, ông ấy không chỉ đến để uống trà, mà còn thường xuyên mang theo một chút bánh gạo nếp, rất ngọt, ăn rất ngon.
Bà ta đã nhận ra, cố gắng thủ tiết cũng không có lợi ích gì, cứ luôn ăn cỏ ăn trấu, hay là tìm đại một gia đình có nhiều gia sản để tái giá, dựa vào tư sắc cùng với thủ đoạn của bà ta, chắc là có thể giữ chặt thôn trưởng Chu.
Nghe nói trong nhà có mấy chục mẫu đất, nếu có thể tái giá cùng thôn trưởng Chu, Tam quả phụ nghĩ rằng mình có thể cơm no rượu say.
Thôn trưởng Chu năm nay bốn mươi tám tuổi, dáng vẻ dễ nhìn, lúc còn trẻ, cũng là một thanh niên tuấn tú.
Nếu như bà ta cũng tái giá, tất nhiên không thể mang theo tôn tử, đến lúc đó sẽ đem tôn tử đưa cho Vu Thị, đều ở chung một thôn, lại còn có gia đình riêng, cho dù quan hệ có xa cách một chút, cũng có thể chăm sóc cho Tỏa Tử, còn tốt hơn là để cho Vu Thị tái giá ở thôn khác.
Tam quả phụ vừa nghe lời này, trong lòng khó tránh khỏi suy nghĩ thêm.