Chương 369: Triều Đình Sẽ Xây Nhà Cho Ta? (2)
Lý Tiểu Bảo lại đang cầm nhánh cây viết viết vẽ vẽ ở trên cát, luyện viết chữ: "Không rảnh rỗi, ta phải học."
Lương công công kinh ngạc, nhướng mày, nhìn về phía Lý Tiểu Bảo: "Vì sao ngươi lại muốn học?"
Lý Tiểu Bảo chỉ lên đầu, trả lời nói: "Đương nhiên là đọc sách sẽ hiểu lý lẽ, thi đậu công danh, lập công cho đất nước, sau đó ta phải làm đại quan, cho nương ta làm cáo mệnh."
Nghe được tiểu hài tử mồm miệng rõ ràng, hơn nữa còn nói được đạo lý, Lương công công rất kinh ngạc: "Nương ngươi, đã là cáo mệnh phu nhân rồi."
Lý Tiểu Bảo biểu tình ngưng trọng, thật nghiêm túc mà trả lời Lương Bảo: "Ta nghe thái nãi nãi kể chuyện xưa, ta biết nhất phẩm cáo mệnh cao hơn so với ngũ phẩm cáo mệnh, ta phải cho nương ta nhất phẩm cáo mệnh."
Lương công công trước đây điều tra sự tình của Liễu Phán Nhi, biết bốn hài tử này đều không phải thân sinh của Liễu Phán Nhị, là trượng phu của nàng nhận nuôi, cũng là nhận nuôi trước khi cùng nàng thành thân, xem như con riêng kế mẫu.
"Ta nghe nói đó không phải mẫu thân ruột thịt của các ngươi, các ngươi nỗ lực hiếu kính như vậy sao?" Lương công công thử nói chuyện, hắn ta đã thấy qua nhiều kế mẫu mặt khổ tâm ngọt, khẩu phật tâm xà, không tin có chuyện kế mẫu thật lòng yêu thương kế tử kế nữ.
Lý Tiểu Bảo cùng Lý Nam quay đầu, nhìn vê phía Lương Bảo, tuy rằng đây là nhân vật lớn, nhưng bọn chúng cảm thấy Lương công công này nói không đúng.
Nếu như hắn ta có kế mẫu như vậy, có lẽ sẽ không trở thành thái giám, nam không ra nam, nữ không ra nữ.
Lý Tiểu Bảo cũng gật gật đầu: "Đúng vậy, nếu không có nương của ta, chúng ta đã sớm đói chết ở quê, trên đường chạy nạn đã sớm bị người ta cướp đồ ăn mà chết. Ở nơi này an ổn, nương ta vất vả lao động, cần cù chăm chỉ, ngày thường còn dạy chúng ta biết chữ, làm đồ ăn ngon cho chúng ta. Nếu như vậy còn không tốt, thì cái gì mới là tốt chứ?"
Cho dù sau này, hắn ta trở thành nội thị bên cạnh bệ hạ, hắn ta cũng không còn liên hệ với người nhà.
Hắn ta hận đói khát, hận kế mẫu, càng hận phụ thân hắn ta. Lương công công nghe được lời này, hơi sửng sốt, nghĩ đến khi còn nhỏ mẫu thân hắn ta đã mất, cha cưới kế mẫu. Trong nhà cuộc sống không quá tốt, thứ được bán đi đầu tiên chính là hắn ta.
Năm đó bọn họ đã bán hắn ta, ơn sinh thành, đã trả cho bọn họ rồi, không thiếu nợ lẫn nhau.
Lý Nam giọng nói trẻ con, nhỏ giọng phản bác: "Nương ta đều thương chúng ta, chúng ta đương nhiên muốn hiếu kính nương. Không phải mẫu thân ruột thịt, nhưng hơn hẳn mẫu thân ruột thịt."
Lương công công cười lên, cúi đầu nhìn Lý Tiểu Bảo cùng Lý Nam một cái, hắn ta bỗng thấy hai đứa trẻ này trông rất có duyên, nên rất quý.
Mà điều này thì Liễu Phán Nhi làm được rồi, hơn nữa nàng còn rất giỏi phát hiện và thử nghiệm các giống cây trông mới, mà các giống cây trồng còn cho năng suất cao nữa.
Có những điềm lành như giống khoai lang và khoai tây này, chắc chắn từ nay về sau sẽ không có người dám phỉ báng hoàng vị của bệ hạ nữa.
"Kế mẫu của các người đối với các ngươi thật tốt, các ngươi hiếu kính nàng cũng là lẽ thường tình." Lương Bảo không thể không thừa nhận, trên đường chạy nạn, một nữ nhân mang theo bốn hài tử, bình an ở nơi này an cư lạc nghiệp, trong gian khổ đó, không thể nào tưởng tượng ra được.