Chương 384: Thôn Cát Tường, Trấn Cát Tường, Nữ Trấn Trưởng (2)
Tuy rằng bán được cách làm bạch ngọc cao là bản lĩnh của Cố Thiệu, nhưng vừa nghĩ tới mấy chục vạn lượng bạc, nàng có thể yên tâm thoải mái nhận lấy con tuấn mã này.
Liễu Phán Nhi cười nói: "Chúc mừng Cố đại nhân, nếu Cố đại nhân đưa tạ lễ với lý do này, ta đây cung kính không bằng tuân mệnh mà nhận lấy!"
Mấy chục vạn lượng bạc có thể mua vô số tuấn mã, Liễu Phán Nhi nhận quà cảm ơn mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Cố Thiệu có thể nhìn rõ bóng dáng của mình qua đôi mắt đen sáng ngời của Liễu Phán Nhi.
Qua hôm nay, có lẽ hắn ta sẽ không xuất hiện trong đôi mắt đen láy của nàng nữa.
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Liễu Phán Nhi, Cố Thiệu biết lễ vật hắn ta tặng rất hợp ý nàng.
"Ngày mai ta sẽ khởi hành về kinh, sau này nếu có việc hãy sai người trực tiếp đến Cố gia ở huyện thành tìm Cố quản gia, ông ấy sẽ xử lý thỏa đáng."
Liễu Phán Nhi cảm tạ: "Đa tạ Cố đại nhân chiếu cốt"
Lý Nam thở dài một tiếng: "Ca ca, muội quên luôn cha trông thế nào rồi! Biết khi nào cha về mà chờ? Lỡ cha không về được, ca còn muốn ngăn cản mẫu thân tái giá sao?"
Lý Nam gãi đầu, vỗ vỗ cái bụng nhỏ phồng lên của mình, ngây thơ trả lời: "Bụng muội không đau! Ca ca xấu, lại muốn lừa nương!"
"Hả?" Lý Nam nhìn Cố đại nhân anh tuấn tiêu sái, sau đó cười hì hì nói: "Cố đại nhân đẹp mà, nương cũng đẹp, còn thương chúng ta. Nếu nương thật sự muốn gả cho Cố đại nhân thì huynh đệ tỷ muội chúng ta cũng đi theo, vậy là vẫn có nương rồi!"
Ở trong mắt Lý Tiểu Bảo, mẫu thân vừa đẹp vừa giỏi giang, người như Cố đại nhân tính ra cũng miễn cưỡng xứng đôi với mẫu thân cậu, nhưng phụ thân còn đang chiến đấu ở Tây Bắc! Sao có thể để nam nhân khác mơ ước mẫu thân chứ?
Lý Tiểu Bảo trợn trắng mắt, cảm thấy muội muội rất ngốc: "Ngươi xem Cố đại nhân cứ nói chuyện với nương hoài, còn vừa nói vừa cười, lỡ Cố đại nhân cướp nương đi làm vợ hắn thì chúng ta sẽ không có nương."
Lý Tiểu Bảo duỗi ngón tay chỉ chỉ vào trán muội muội: "Nha đầu ngốc nhà muội, chỉ biết Cố đại nhân đẹp, muội không nhớ cha chúng ta còn ở Tây Bắc đánh trận à? Lúc cha về, nương đi mất rồi, chúng ta làm sao với giải thích với cha đây?" Cách đó không xa, Lý Tiểu Bảo nhìn mẫu thân đang cười cười nói nói với Cố đại nhân thì không khỏi trâm tư rồi đẩy nhẹ bé mập Lý Nam bên cạnh: "A Nam, nói buổi trưa ngươi ăn nhiều nên giờ đau bụng, lăn lộn trên đất mà gào, mau lừa nương về."
Lý Tiểu Bảo trừng Lý Nam một cái, muội muội này rất ngốc!
Lý Dung nghe đệ đệ muội muội nói chuyện thì dở khóc dở cười, nhưng đệ đệ Tiểu Bảo nói cũng có lý.
"Tiểu Bảo, A Nam giả bộ không thật, hay là ngươi giả bộ đi!" Lý Dung bây giờ còn nhớ rõ bộ dạng của Lý Nguyên Thanh, biết phụ thân thương các nàng nên kiên quyết bảo vệ phụ thân.
Lý Tiểu Bảo ngây người, mặc dù cậu rất thông minh, nhưng lại không hiểu chuyện của người lớn.
Liễu Phán Nhi xin lỗi, mặt lộ rõ vẻ nôn nóng: "Cố đại nhân xin thứ lỗi, ta phải đi xem tụi nhỏ"
Lý Dung cũng vội vàng hô lên, lên diễn chung: "Tiểu Bảo, đệ làm sao vậy? Đang yên đang lành sao lại đau bụng?”
Lưu Phán Nhi nghe thấy tiếng đám trẻ thì giật mình, mấy ngày nay chênh lệch nhiệt độ giữa sáng và tối ngày càng lớn, nhất là vào ban đêm, nàng lo bọn nhỏ nửa đêm đá chăn bị cảm lạnh rồi đổ bệnh.
Lý Tiểu Bảo ngồi xổm xuống ôm bụng, cố ý không thở, mặt nghẹn đỏ: "Ôi chao, đau bụng quá đau quá...
Cố Thiệu gật đâu, đưa mắt nhìn sang: "Vậy ngươi mau đi xem, trẻ con đau bụng không phải chuyện nhỏ. Ta có xe ngựa, nếu bị bệnh thật thì phải chở lên huyện thành ngay.
Liễu Phán Nhi chạy tới, thấy Tiểu Bảo nghẹn đỏ mặt, Lý Dung đầy vẻ lo lắng thì tưởng Lý Tiểu Bảo đổ bệnh thật.
Nhưng lúc này, Liễu Phán Nhi nhìn Lý Nam đang nhà nhã ăn bánh gạo ngay cạnh.