Chương 394: Không Thể Châm Chước Sao? (2)
Thường ngày bận rộn nên thi thoảng Liễu Phán Nhi chỉ có thể làm bánh lúc rảnh rỗi, bọn nhỏ rất thích ăn. Thỉnh thoảng cũng đi lên trấn mua một chút nhưng ăn không ngon.
"Được, chờ cửa hàng xây xong, chúng ta sẽ mở cửa hàng bánh ngọt." Liễu Phán Nhi cười nói, trong nhà quá bận rộn nên cần mua thêm mấy người hầu.
Tuy rằng mua người là việc vô nhân đạo nhưng nàng sẽ cố gắng hết sức đối xử tử tế với những người hầu mua về.
Người của thôn Cát Tường đúng như lời Lưu thị và Chu Thúy Hoa nói. Sau khi hiểu được ý của Liễu Phán Nhi, cảm thấy không nên tiếp tục mua cửa hàng nữa thì chấp nhận sự thật.
Lưu thị và Chu Thúy Hoa cùng hai con dâu tới hỗ trợ làm bánh cưới. Liễu Phán Nhi vội vàng đưa Lý Đại Bảo đánh xe bò vào trong trấn mua lương thực.
Thóc mới thu hoạch trong nhà trừ đi một nghìn cân loại tốt thì còn lại đều bị người của huyện nha và triêu đình mua. Lương thực mấy người họ ăn phải mua từ cửa hàng lương thực của Ngô gia.
Nhà đang xây, tuy là thợ do quan phủ phái tới, nàng không cần lo cơm nước nhưng Liễu Phán Nhi thấy mấy người đó làm việc vất vả, cực kỳ chăm chỉ nên luôn cố gắng cho họ nhiều đồ ăn.
Đâu tiên, mua hai cân thịt và bốn cái chân giò. Thấy ở nhà có thịt cừu, làm thịt cừu xiên, bọn nhỏ sẽ rất thích.
Ngô phu nhân thấy Liễu Phán Nhi kiên trì thế thì mời Liễu Phán Nhi vào bên trong, Lý Đại Bảo đi sát phía sau.
Cuối cùng, đi vào cửa hàng lương thực của Ngô gia, xe bò mới vừa dừng lại, Ngô phu nhân đã nhiệt tình đi ra: "Liễu muội muội, không phải, giờ là Đức Thụy phu nhân. Thời gian này, trong người ta không khỏe nên không tự mình tới chúc mừng được. Hôm nay dù thế nào thì muội cũng phải nhận quà của ta đấy."
Ngô phu nhân cười giải thích: "Cũng không phải là đồ đắt tiên gì. Là mấy cái trâm cài ta mua ở cửa hàng trang sức, kiểu dáng mới lạ, con cháu nhà muội chắc chắn sẽ thích. Đừng khách sáo với ta, muội mà khách sáo thì ta cũng ngại hợp tác tiếp đấy."
Liễu Phán Nhi nhìn thấy Ngô phu nhân nhiệt tình như thế thì hơi kinh ngạc, trong tay bỗng có thêm một cái hộp: "Ngô phu nhân khách sáo rồi, là ơn đức của bệ hạ, huyện nha quan tâm thôi. Bình thường, Ngô phu nhân cũng săn sóc với ta, ta vẫn nhớ kỹ sự giúp đỡ của tỷ, ta không nhận quà tặng của tỷ được đâu."
Nói xong, Ngô phu nhân đưa cho Liễu Phán Nhi một cái hộp.
Liễu Phán Nhi hiểu được nguyên tắc lấy đồ của người khác sẽ phải giúp lại nên càng không nhận: "Ngô phu nhân, tỷ nói thử xem là chuyện gì? Nếu có thể hợp tác thì ta sẽ nhận. Nếu không thể hợp tác, không có công không thể hưởng lộc nên ta không thể chiếm tiện nghi của tỷ được."
Đến cửa hàng rèn để mua khung và lưới nướng. Tuy rằng thô sơ nhưng chức năng cơ bản vẫn có thể tạm dùng được.
Liễu Phán Nhi cười nói: "Mở cửa hàng lương thực tất nhiên là tốt nhưng hiện tại cửa hàng của trấn Cát Tường còn chưa xây. Hơn nữa, đất xây cửa hàng ở trấn Cát Tường không bán ra bên ngoài. Nếu Ngô phu nhân muốn mua đất xây cửa hàng ở trấn Cát Tường thì không được rồi."
Liễu Phán Nhi nhíu mày, dường như đoán được ý tứ của Ngô phu nhân: "Cửa hàng lương thực của Ngô gia làm ăn không gian dối, ta có ấn tượng rất tốt. Ta và người trong thôn vẫn mua lương thực ở cửa hàng lương thực của Ngô gia nên dĩ nhiên danh tiếng của Ngô phu nhân và cửa hàng lương thực Ngô gia rất tốt."
Ngô phu nhân nghe Liễu Phán Nhi khen ngợi thì cực kỳ vui vẻ, danh tiếng này đều là do bà ấy nhọc lòng kinh doanh mà có: "Có thể được Liễu muội muội khen ngợi, trong lòng ta cực kỳ vui vẻ. Hiện tại, ta biết các muội đang xây dựng trấn Cát Tường, ít nhất sẽ thiếu lương thực. Ta dự định mở một cửa hàng lương thực Ngô gia, Liễu muội muội cảm thấy thế nào?”
"Liễu gia muội muội thấy danh tiếng của cửa hàng lương thực Ngô gia chúng ta thế nào?” Ngô phu nhân cười hỏi, trên mặt hơi tự tin.