Chương 400: Báo Ca Và Nhị Cấu Tử (2)
Hai người kia bị giật mình, lập tức tỉnh lại.
Mắt hai ngươi hoang mang, bọn họ là ai? Đây là đâu?
Đến lúc Liễu Phán Nhi lại xuất hiện trước mặt họ, Báo tử và Nhị cẩu tử mới nhớ tới, bọn họ bị đánh bất tỉnh, giờ bị trói tới đây.
"Hiệp nữ xin tha mạng!" Báo tử vội vàng xin tha thứ. Anh hùng chịu thiệt trước, tránh được một kiếp tính sau.
Nhị cẩu tử cũng học theo dáng vẻ của Báo tử, đáng thương cầu xin tha thứ: "Nữ hiệp tha mạng, nữ hiệp tha mạng!"
Liễu Phán Nhi khoát tay, trâm giọng quát: '"Câm miệng!"
Lúc này, Lý Đại Bảo đánh xe bò tới, vội vàng chạy đến: "Nương, hai người này là ai?"
Liễu Phán Nhi trả lời: "Một người là Báo tử, một người là Nhị cẩu tử, bọn họ tới ăn trộm cà chua và ớt nhà chúng ta.'
Báo tử nghe được lời của Nhị cẩu tử thì tức giận chửi bới: "Đừng có nói, ngươi đừng có nói, ngậm miệng của ngươi lại."
Lý Đại Bảo tiến lên đạp hai người mấy phát: "Đồ khốn khiếp mấy người, không chăm chỉ thành thật làm việc lại đi trộm đồ. Đồ nhà ta dễ trộm như vậy sao?”
Nhị cẩu tử cũng tiếp tục phụ họa: "Đúng thế, nữ hiệp! Chúng ta chỉ muốn ăn cơm nên đi trộm, không có ai sai khiến chúng ta rồi cho năm mươi lượng bạc, Túy Tiên lâu cũng không có sai chúng ta đi trộm đồ."
Báo tử bị đá đau đến nhe răng, không ngờ lực của một đứa nhỏ lại lớn thế, lúc này nghe câu hỏi của Liễu Phán Nhi thì nghiến răng nói: "Tha mạng, chúng ta chỉ là hai tên côn đồ đi trộm đồ vật để đổi tiền ăn cơm uống rượu, không có ai sai khiến chúng ta."
Liễu Phán Nhi thấy thế thì ngăn Lý Đại Bảo lại: "Từ từ đã. Vừa nãy ta nghe bọn họ nói trộm cà chua và ớt nhà chúng ta sẽ có năm mươi ngân lượng. Ta muốn hỏi là ai sai các ngươi tới?"
Lý Đại Bảo nghe vậy thì cười lớn, quay đầu nhìn về phía mẫu thân: "Nương, hóa ra lại giấu đầu lòi đuôi, đúng là ngu quá!"
Lý Đại Bảo nghe vậy thì mũi cong lên, đầy là đồ tốt để nhà bọn họ kiếm tiền.
Lý Đại bảo thấy Báo tử không nói thì lại định đánh: "Ta thấy ngươi là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Đã thế thì ta sẽ không khách sáo." Liễu Phán Nhi nhíu mày nhìn Báo tử: "Người nhanh nói ra, nếu không nói ta sẽ đưa ngươi Cố gia. Có lẽ ngươi không biết ông chủ đứng sau Mỹ vị lâu là Cố gia. Rơi vào trong tay họ sẽ trải qua bức cung nghiêm khắc, ngươi sẽ phải nói thôi."
Báo tử vẫn nói dối: "Thật sự không có ai sai khiến chúng ta. Chúng ta vì trong tay không có tiên nên mới muốn đi cướp, đi trộm đồ để kiếm tiền tiêu vặt."
Nhị cẩu tử sợ tới mức rụt đầu lại, cúi đầu không dám phản bác.
Lý Đại Bảo suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Mẫu thân nói đúng, quân tử động khẩu không động thủ. Ta là quân tử, không chấp nhặt với hai tên trộm thấp hèn này. Nếu như bọn họ không nói thì chúng ta cứ trực tiếp báo quan, thuận tiện nói với Cố gia một tiếng."
Nàng đã từng nhìn thấy hai người ở thị trấn nhưng khi đó không biết tên bọn họ.
Báo tử nghe thấy vậy thì cực kỳ nghẹn, bởi vì người bị đá càng đau hơn!
Liễu Phán Nhi giữ chặt Lý Đại Bảo lại: "Nói miệng thì đừng động tay chân. Da thịt mấy người này dày, làm đau chân ngươi thì sao bây giờ?
Liễu Phán Nhi trả lời: "Ta ở đây trông coi hai người kia, ngươi mau đi gọi trưởng thôn đến đây, đồng thời đưa hai người kia tới quan phủ."
Sau khi Lý Đại Bảo gật đầu thì vội vàng chạy đi.
Lý Đại Bảo chạy về làng gọi người, Nhị Cẩu Tử vừa vội vừa giận: "Nếu chúng ta nói ai là người chỉ điểm thì ngươi có thể thả chúng ta ra sao? Báo Tử ca, chúng ta còn chưa lấy được bạc mà đã bị bắt rồi. Nếu không nói thì chúng ta không chỉ phải chịu đòn mà còn phải ngồi tù."