Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 417 - Chương 417: Đồng Cảm, Cảm Kích Gấp Bội (3)

Không Gian tồn trăm tỷ vật tư, mẹ kế đưa con trai chạy nạn Chương 417: Đồng Cảm, Cảm Kích Gấp Bội (3)

Chương 417: Đồng Cảm, Cảm Kích Gấp Bội (3)

"Nương, người thật tốt." Lý Dung thấp giọng nói, trước con bé nói rất nhiều lời không hay, bây giờ vô cùng hối hận: "Không có nương, bốn người tụi con đều phải lang thang đầu đường xó chợ, giống như những đứa trẻ ngày hôm nay, có lẽ còn thê thảm hơn chúng.'

Đôi mắt của Lý Đại Bảo cũng đỏ hoe, hôm nay cậu lần lượt nói chuyện với những đứa trẻ ăn mày đó, biết được rằng chúng đã phải chịu khổ cực từ nhỏ, khiến cho cậu hiểu thêm về một mặt tối tăm của tầng lớp dưới đáy xã hội.

Lúc này, cậu mới nhận ra mình và các đệ đệ muội muội may mắn biết bao khi có nương che chở, bảo vệ.

"Nương, con sẽ hiếu kính người, hiếu kính người mãi mãi." Lý Đại Bảo nghẹn ngào trong nước mắt, vốn dĩ cậu cũng là một đứa trẻ mồ côi, nhưng cậu rất may mắn được phụ thân nhận nuôi và được nương nuôi nấng.

Lý Tiểu Bảo và Lý Nam chạy tới, ôm chân của Liễu Phán Nhi: "Nương, nương tốt quá, nương thật tốt."

Nhìn thấy đôi mắt của bọn trẻ đỏ lên vì khóc, Liễu Phán Nhi cảm động, cũng có đôi phần dở khóc dở cười. Thực sự chỉ là do nàng thiếu người, tình cờ gặp được những đứa trẻ đáng thương đó, cho nên mới đem chúng về. Không ngờ mấy đứa con lại có thể đồng cảm với những đứa trẻ ăn xin mồ côi đó, biết ơn nàng nhiều hơn.

Liễu Phán Nhi, sờ tay vào đầu của bốn đứa trẻ, dịu dàng nói: "Nương là một mẫu thân tốt, các con là những đứa con ngoan. Đừng khóc nữa, trong miệng nói nương tốt, chỉ cần nói một lần là được rồi, sau này xem các con làm thế nào thôi." Không còn sớm nữa, nhanh đi ngủ nào, ngày mai còn có việc quan trọng phải làm!"

Dưới sự thúc giục của Liễu Phán Nhi, bọn trẻ mới về sơn động để ngủ.

"Được lắm!" Liễu Phán Nhi dẫn dắt mọi người đánh quyền, bọn trẻ trong trấn Cát Tường cũng đến học.

Còn hai ngày nữa là đến Tết Trung thu, ban ngày trời còn đẹp, nhưng ban đêm đã rất lạnh. Trong phòng hong khô tốt hơn nhiều so với môi trường âm u lạnh lẽo trong sơn động.

Liễu Phán Nhi hô một tiếng: "Nào, mọi người cùng chạy đi. Ta sẽ dạy cho võ thuật cho các ngươi, không chỉ rèn luyện được sức khỏe mà còn có thể bảo vệ chính mình và những người mình quan tâm.”

Ngày hôm sau, Liễu Phán Nhi dẫn dắt đám người Lý Đại Bảo bắt đầu rèn luyện thân thể, đám tiểu tử đó lúc mới đầu còn sợ hãi không dám làm gì.

Nàng phải chuẩn bị trước cho mùa đông, không thể làm con chim lười biếng kêu gào vì lạnh.

Nghe vậy, Miêu Nhi tỷ cũng chạy tới, cái cảm giác bị ức hiếp thực sự rất tức tối: "Phu nhân, ta cũng luyện tập.'

Ngôi nhà đã được xây xong, chờ đến khi giường sưởi xây xong, phơi khô ráo, nàng sẽ chuẩn bị mua thêm một số dụng cụ trong nhà để vào ở trước.

Sau khi ăn cơm, Liễu Phán Nhi dặn dò Báo Tử: "Ngươi đến chỗ cánh đồng của nhà chúng ta, ở trong lều trông nom số cà chua và ớt mà nhà chúng ta giữ lại để trồng, đừng để người khác ăn trộm. Điều này liên quan đến thu thu hoạch năm sau của nhà chúng ta, nhất định phải hết sức cẩn thận."

Báo Tử thấy mới lạ nên học một cách chăm chỉ, cảm thấy rằng gặp nhau quá muộn. Nếu được quen biết phu nhân sớm hơn thì bản thân đã có thể đảm đương một mặt rồi.

Thông qua luyện tập, phần lớn người trong thôn đều biết lũ trẻ mà Báo Tử và Nhị Cẩu Tử đưa đến.

Liễu Phán Nhi không cưỡng cầu, chỉ cần có ý muốn đến học thì đều có thể luyện tập, nàng sẽ bày hất.

Báo Tử trả lời: "Phu nhân yên tâm, ta nhất định sẽ canh chừng cẩn thận, không cho phép bất kỳ ai đụng vào hạt giống của nhà chúng ta'.

"Được, đi đi." Liễu Phán Nhi căn dặn: "Nhị Cẩu tử ở lại trong nhà, dọn dẹp nhà mới với ta. Ngươi cũng đừng lo lắng về mấy đứa trẻ đó, ta sẽ không để chúng làm việc nặng nhọc, chỉ để chúng làm những việc phù hợp với sức của chúng thôi. -"

Báo Tử cảm tạ: "Đa tạ phu nhân."

Bình Luận (0)
Comment