Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 426 - Chương 426: Kiếm Tiền, Phát Tiền Thưởng (1)

Không Gian tồn trăm tỷ vật tư, mẹ kế đưa con trai chạy nạn Chương 426: Kiếm Tiền, Phát Tiền Thưởng (1)

Chương 426: Kiếm Tiền, Phát Tiền Thưởng (1)

Lúc này Cố lão phu nhân đã đứng lên, bị hình ảnh Liễu Phán Nhi miêu tả hấp dẫn: "Đến đây, Phán Nhi, đỡ ta đi dạo vườn hoa một lát. Ngươi nói quá hay, sau này ta phải đi lại nhiều hơn, cường thân kiện thể."

Liễu Phán Nhi đỡ Cố lão phu nhân, dạo một vòng quanh vườn hoa, Cố lão phu nhân thở hồng hộc.

Cơ thể mập mạp nặng nè đè lên chân, trọng lượng dồn xuống chân rất lớn, đi quá lâu cũng không tốt.

Liễu Phán Nhi thử khuyên nhủ: "Kiểm soát ăn uống, đi nhiều là có thể giảm bớt vài cân. Tuy thời gian đầu hơi khó khăn, nhưng rất tốt cho sức khỏe."

Cố lão phu nhân gật đầu, ánh mắt nhìn Liễu Phán Nhi thêm vài phần từ ái.

Nếu như không phải thật lòng coi bà là trưởng bối, thì cần gì phải nói như vậy?

"Được, con rất tốt." Cố lão phu nhân cười khẽ, vỗ vỗ tay Liễu Phán Nhi: "Sau này ta sẽ chú ý, thường xuyên đến nói chuyện với ta, đi dạo một chút."

Liễu Phán Nhi khẽ cười gật đầu: "Lão phu nhân đừng chê ta phiền là được."

Liễu Phán Nhi gật đầu trả lời: "Đúng vậy, nhưng thím nhà Lý thôn trưởng tới lấy nguyên liệu, tẩu tẩu đang làm cho nàng ấy."

Liễu Phán Nhi đỡ Cố lão phu nhân về: "Đi hết một vòng, lão phu nhân, ngài ngủ trưa một lát, ta cáo từ. Trong nhà còn một đống chuyện, chờ ta rảnh rỗi lại đến thỉnh an ngài.'

Sau khi nàng vê đến nhà, đúng lúc nhìn thấy Lý chưởng quỹ tự mình dẫn người tới đưa nguyên liệu làm bánh trung thu.

Liễu Phán Nhi cáo từ, cưỡi ngựa rời khỏi thị trấn, vê nhà làm bánh trung thu.

Cố lão phu nhân gật đầu, ánh mắt hiền lành: "Lúc còn trẻ bao giờ cũng bận rộn không ngơi tay, bận chuyện nhà, bận chuyện con, bận trong trong ngoài ngoài. Được rồi, đi thôi."

"Phu nhân, ta ngửi thấy sân sau nhà ngươi có mùi thơm, có phải đang nướng bánh trung thu không?” Mặt Lý chưởng quỹ lộ rõ vẻ gấp gáp, nếu phải, hắn muốn mua ngay.

Cố lão phu nhân lắc đầu, cảm khái vạn phần: "Thuốc đắng dã tật, lời thật khó nghe nhưng mang lại rất nhiều lợi ích. Ta đến tuổi này, còn đạo lý gì không rõ? Nha hoàn người hầu trong nhà đều muốn đối xử tốt với ta, không dám ngõ nghịch ta, lại càng không dám nhiều lời với ta, chỉ sợ ta không vui. Ta thì sao, dần trở nên lười biếng chây ì. Nghe ngươi nói như vậy, ta muốn thấy Thiệu nhi cưới vợ sinh con, phải rèn luyện thân thể, sống lâu một chút."

Liễu Phán Nhi dẫn Lý chưởng quỹ vào, đi tới sân sau.

Liễu Phán Nhi gật đầu,'Vậy được, để ta thay ngươi hỏi nàng, tính theo giá cả bàn bạc từ đầu, một lượng bạc một cân."

Lý chưởng quỹ đồng ý, chỉ cần hương vị không khác lúc nấy quá nhiều, một lượng bạc, hắn không chỉ hồi được vốn mà còn có thể phát dương quang đại danh tiếng của Mỹ Vị Lâu.

Nghe thế, Lý chưởng quỹ lại vội vàng hỏi: "Đức Thụy phu nhân, ngài có thể bảo nàng để lại một phân không, còn lại chuyển bán cho ta? Ngài biết mà, bây giờ cách trung thu rất gần, ta phải nhanh chóng trù bị."

Liễu Phán Nhi cười nói: 'Lý chưởng quỹ cảm thấy bánh trung thu sẽ được hoan nghênh ở huyện thành nên mua bánh trung thu ở chỗ chúng ta. Hôm nay đợi không kịp muốn mua nhiều bánh hơn, hắn bèn xin mua một ít ở chỗ của ngươi."

Lý chưởng quỹ chắp tay, nhìn bánh trung thu trong tay Chu Thúy Hoa, ước lượng tâm mười lăm cân: "Muội tử Chu gia, hôm nay ta có yêu cầu quá đáng, bánh trung thu này của ngươi có thể bán cho ta với giá một lượng bạc một cân không?'

Chu Thúy Hoa sửng sốt nhìn Liễu Phán Nhi: "Nhà Nguyên Thanh, có chuyện gì vậy?”

Chu Thúy Hoa đang vui vẻ ra mặt, cất bánh trung thu vào chậu, chuẩn bị bưng đi thì thấy Liễu Phán Nhi trở về: "Nhà Nguyên Thanh, hôm nay lên trấn có thuận lợi không? Ôi chao, Lý chưởng quỹ tới, vậy nhất định rất thuận lợi."

Chu Thúy Hoa hiểu: "Vậy được, mười lăm cân, nhà ta cần hai cân tặng lễ, giữ lại ba cân cho người nhà, còn lại mười cân, bán hết cho Lý chưởng quỹ."

Bình Luận (0)
Comment