Chương 442: Bạc Tình Bạc Nghĩa, Máu Lạnh Vô Tình (3)
Lý lão phu nhân cười nói: "Đừng lộ vẻ mặt đau khổ nữa, ngày tháng tốt đẹp của chúng ta đã đến. Nguyên Công, Nguyên Võ, các con yên tâm. Đến trấn Cát Tường, ta chắc chắn sẽ lấy thê tử là hoàng hoa đại khuê nữ cho các con, chắc chắn còn xinh đẹp hơn thê tử của các con trước đây."
Lý Anh Nương ở phía sau nghe được những lời phụ thân mẫu thân và ca ca nói, trên người nổi lên một cơn lạnh buốt.
Trời ạl
Trước kia không có tiền thì thôi, bây giờ đã có năng lực mà cũng không muốn để ý đến nhị tẩu và cháu gái.
Nếu như nàng ta bị bán vào thanh lâu, hiện tại gặp phải chuyện tốt như vậy, phụ thân mẫu thân cũng sẽ không chuộc nàng ta về. Bởi vì nữ tử ở thanh lâu đều bán rẻ tiếng cười, bồi ngủ, vừa thấp kém vừa dơ bẩn, mất mặt bọn họ.
Lý Anh Nương lại một lần nữa bị phụ thân mẫu thân máu lạnh, hai ca ca lạnh lùng, dọa cho cả người bị ướt sũng mồ hôi.
Về sau nàng ta phải để ý nhiều hơn, tuyệt đối không thể trở thành con dao trong tay phụ thân mẫu thân, dùng xong là bị ném đi.
Rất nhiều người đã thu dọn xong, sáng sớm hôm sau xe ngựa không đủ ngôi, rất nhiều người chỉ có thể đi theo phía sau.
Trong khoảng thời gian này Liễu Phán Nhi luôn ở nhà pha màu, màu đỏ có bốn loại, màu xanh lá cũng có bốn loại, màu xanh dương bốn loại và màu tím bốn loại. Về phần màu vàng tươi, màu vàng là màu để hoàng gia sử dụng, bởi vậy Liễu Phán Nhi chỉ làm ra màu vàng nhạt và màu vàng ngà.
Ngoài cửa thành, đội buôn của Ngô Tứ Hải có hơn mười chiếc xe ngựa, nhìn thấy nha dịch hộ tống người của thôn Lý gia, cũng đi theo phía sau, cùng nhau trở về huyện Thôi Dương.
Lúc này Triệu tri phủ còn không biết, lòng tốt của ông ta đã thành chuyện xấu.
Đồng thời, tri phủ Triệu đại nhân của phủ Tâm Dương tự mình viết một phong thư, sai người cưỡi ngựa đưa qua, báo cho Đức Thụy phu nhân rằng ông ta đã sắp xếp người ổn thỏa để hộ tống người nhà và đồng hương thất lạc của thôn Lý gia đến trấn Cát Tường huyện Thôi Dương.
Mỗi khi nghỉ ngơi, Ngô Tứ Hải đều tới kể chuyện cười để lôi kéo quan hệ với Lý Anh Nương của thôn Lý gia và người của thôn Lý gia.
Không phải tất cả con dâu đều hy vọng gặp lại cha mẹ chồng, cũng không phải tất cả người nhà đều có thể chung sống hòa thuận.
Nha dịch được tri phủ đại nhân dặn dò, dọc đường đối xử tử tế với những người chạy nạn thôn Lý gia này, cho nên không xua đuổi những người này.
Tuy đám trẻ này không làm được việc nặng nhọc, nhưng việc nhổ cỏ trong ruộng rau và củ cải thì vừa giỏi vừa nhanh, hơn nữa còn không làm ảnh hưởng đến rau và củ cải.
Liễu Phán Nhi tuyên bố đã pha màu và nhuộm màu thành công, đặt nền móng cho việc mở tiệm vải sau này.
Lưu thị đưa đám trẻ đi xử lí chuyện trong nhà, còn dẫn chúng đi nhổ cỏ ở ruộng.
Màu trắng có màu trắng tinh khiết, màu trắng gạo, đều cực kỳ đẹp.
Trước đấy Lưu thị còn lo nhiều trẻ con như vậy không làm được gì, nhưng giờ lại thấy chúng làm rất khá.
Lưu thị vốn muốn thuê người trưởng thành khỏe mạnh đến gánh nước, nhưng Nhị Cẩu Tử và Báo Tử đã chủ động đun nước, những người khác thì đào hố, tưới nước, gieo giống, trông cây.
Họ phối hợp nhịp nhàng, làm liên một hơi, cực kì thuận lợi.
Mầm cải dầu sau khi mọc đã được đưa ra ruộng lớn.
Trong vòng ba hôm, họ đã trồng xong hai mươi mẫu cải dầu.
Lưu thị nấu món ngon cho mọi người ăn, nhờ lao động, đám Báo Tử, Nhị Cẩu Tử và Miêu Nhi đã nhận ra mình có thể giúp việc cho chủ nhà, không ăn chùa đồ của họ, từ đó cũng an tâm hẳn, không còn mặt chau mày ủ nữa.
"Cộc cộc cộc!" Ở ngoài có người gõ cửa.
Miêu Nhi tỷ ở cách cửa không xa đã nghe được nhưng không ra mở cửa ngay mà hé cửa ra một khe nhỏ trước, đầy cảnh giác nhìn ra ngoài. Hóa ra là một nha dịch, tay dắt ngựa: "Đại nhân ngoài cửa, ngài tìm ai?"