Chương 453: Về Tình Về Lý, Đều Phải Giúp Đố (1)
Chu Thúy Hoa hạ giọng, nhìn xung quanh không có ai mới nói: "Từ tối qua, sau khi ngươi và đại tẩu ngươi rời khỏi nhà ta, trong lòng ta vẫn thâm nhủ, chắc ngươi vẫn còn chuyện gì đó chưa nói với ta, nên ta cảm thấy không yên lòng. Có phải chuyện nhận A Phương và A Lệ làm con nuôi có uẩn khúc gì hay không? Nguyên Thanh gia ơi, ngươi nói thật cho ta biết, có phải sức khỏe của mẫu thân A Phương không tốt hay không?”
Nghe vậy, Liễu Phán Nhi tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó nàng bật cười. Nàng có thể cảm nhận được sự quan tâm của Chu Thúy Hoa, dưới mắt nàng ấy còn có quâng thâm mắt, có vẻ cả đêm không ngủ yên.
Chu Thúy Hoa cũng là một người ngay thẳng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Liễu Phán Nhi hạ giọng nói: "Thím đừng lo lắng, sức khỏe của đại tẩu không sao. Ta định nói một chuyện khác, đều đã là vợ người ta, thím thấy đại tẩu Lưu thị của ta ở thôn Lý gia thế nào? Chồng và cha mẹ chồng đối xử với nàng ấy ra sao?”
Chu Thúy Hoa thở phào nhẹ nhõm, thấy Lưu thị không có trong viện nên cũng nói thật cho Liễu Phán Nhi: "Đại tẩu ngươi vẫn khỏe mạnh là tốt rồi, nàng ấy hơi thật thà quá mức, còn chẳng hề tinh khôn nên không những bị chồng ghét bỏ, mà còn bị cha mẹ chồng chèn ép. Nàng ấy chịu thương chịu khó, thể nhưng chẳng ai nói tốt về nàng ấy. Trong mắt ta, vậy là đã tốt lắm rôi, chăm chỉ chịu khó, lại còn khỏe mạnh, việc trong nhà ngoài ngõ đều có thể làm được. Chỉ có điều hơi ngốc nghếch, không biết nghĩ cho mình và con. Đúng rồi, chuyện nhận con nuôi có liên quan gì đến đại tẩu của ngươi không?”
Liễu Phán Nhi cười: 'Không có liên quan gì đến đại tẩu của ta đâu mà có liên quan đến nhà cha mẹ chồng của nàng ấy. Lúc trước họ đã vứt bỏ đại tẩu và hai cháu gái của ta, giờ họ biết chúng ta đang an cư lạc nghiệp ở đây nên muốn tìm đến. Khi trước đại tẩu bị họ bỏ rơi nên mới không muốn sống cùng Lý Nguyên Công, càng không muốn hầu hạ cha mẹ chồng chẳng có tí tình cảm nào."
Nghe vậy, Chu Thúy Hoa rất ngạc nhiên sau đó hiểu ra: "Trời ơi, đám châu chấu kia định đến đây sao?"
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Không chỉ họ, mà còn có mấy nhà khác dốc hết tiên bạc để đến đây, thậm chí còn có cả người thôn khác. Triệu tri phủ phái người gửi thư cho ta, bảo rằng có khoảng hơn một trăm người. Thím, ta tin thím nên mới nói cho thím biết. Sau khi làm vợ, gặp được mẹ chồng thông cảm cho mình thì kể cả khổ hay mệt thế nào nhưng người nhà hòa thuận đã là tốt lắm rồi. Tuy nhiên nếu chẳng may gặp được người không ra gì, có thể sẽ bị vứt bỏ. Đại tẩu ta không muốn nhảy vào hố lửa thêm một lần nữa, nên kể cả Lý Nguyên Công không muốn ly hôn, thế nhưng đại tẩu ta cũng muốn gửi hưu thư. Dù sao lúc trước ở sông Đại Độ, rõ rằng ba mẫu tử đã bị vứt bỏ, chuyện này rõ như ban ngày, hơn nữa còn có nhiều người làm chứng. Nếu kiện tụng chắc chắn có thể chiến thắng, thành công ly hôn."
Chu Thúy Hoa suy nghĩ, cảm thấy Liễu Phán Nhi nói rất có lý, nàng ta cũng rất thông cảm cho Lưu thị: "Nguyên Thanh gia, ta hiểu rồi. Đại tẩu ngươi ly hôn nhưng nàng ấy không dẫn theo con của mình, mà để chúng làm con nuôi của ngươi. Nhưng mà Nguyên Thanh gia ơi, ngươi cũng làm con dâu, nếu họ lấy cớ bất hiếu để ép buộc ngươi, vậy quan phủ cũng chẳng thể can thiệp. Đến lúc ấy, danh tiếng của ngươi sẽ bị ảnh hưởng, ngươi có nghĩ đến chuyện đó hay không?”
Liễu Phán Nhi cười gật đầu: "Ta đã nghĩ đến chuyện đó. Ta có một cách chắc chắn sẽ không để lại tai họa về sau. Nếu ta ly hôn với Lý Nguyên Thanh thì trên danh nghĩa bốn đứa trẻ, tính cả hai cháu gái đều sẽ thuộc về ta. Đây chẳng phải tách biệt hoàn toàn với người nhà kia hay sao?”