Chương 479: Gieo Gió Gặt Bão (2)
"Người đồng ý trục xuất Lý Trường Đức cùng đại nhi tử và nhị nhi tử của ông ta ra khỏi Lý thị nhất tộc thì giơ tay lên. Nếu hơn một nửa, cho dù bản thân bọn họ không đồng ý thì cũng sẽ bị cưỡng chế trục xuất ra khỏi Lý thị nhất tộc."
Thôn trưởng Lý nói, vừa nói xong, hầu như tất cả tay người đều giơ lên.
Nam nhân nữ nhân, già trẻ lớn bé.
Có người, thậm chí còn giơ hai tay lên, kiên quyết đồng ý đuổi nhóm Lý Trường Đức ra khỏi lý thị nhất tộc.
Cuộc sống của người trong thôn Lý gia không quá giàu có, nhưng chỉ cần không phải là năm tai ương thì cũng có thể ăn no. Người dân thuần phác, tuy rằng cũng có một ít thành phân côn đồ nhưng phần lớn mọi người cho dù có suy nghĩ nhỏ nhặt nhưng cũng biết phải trái rõ ràng.
Trên con đường chạy trốn lúc không sống nổi, có thể xuất hiện chuyện bán nhi nữ, nhưng cũng đều cố gắng bán đứa nhỏ cho những gia đình giàu có danh tiếng không tôi, chứ không phải vì mấy lượng bạc mà bán vào kỹ viện.
Có người thậm chí sau khi có bạc, còn chủ động đến nhà giàu chuộc lại đứa nhỏ. Tóm lại, nó không phải là sinh ra đã độc ác, chẳng qua chỉ là do cuộc sống ép buộc.
Nhưng Lý lão gia Lí Trường Đức này, chỉ vì mỗi ngày ăn một quả trứng gà, mỗi ngày ăn một chút thịt, đơn thuần là vì thỏa mãn dục vọng ăn uống của cá nhân, hoàn toàn không có tính người!
Lần trước Lý Nguyên Thanh viết thư, cũng viết thư cho ông, tuy rằng chỉ ít ỏi mấy chục chữ nhưng mặt ngoài đối với thôn trưởng này hắn rất kính trọng, nhờ ông giúp đỡ chăm sóc Liễu Phán Nhi và bốn đứa nhỏ.
Lý Nguyên Công đứng bên cạnh phụ thân, ác độc nhìn về phía thôn trưởng Lý và Liễu Phán Nhi cùng Lưu Tiểu Hoa cách đó không xa: "Thật sự cho rằng chúng ta dễ bắt nạt sao? Phụ thân ta là người đọc sách, ta cũng hiểu được chữ nghĩa, tam đệ nhà ta là tướng quân ngũ phẩm. Hôm nay trước mặt mọi người, cho dù người không tới đây thì chúng ta cũng phải phân họ khỏi Lý thị nhất tộc."
Những thôn dân khác nghe được Lý lão gia nói thì bàn luận sôi nổi, bọn họ căm ghét hành vi của Lý lão gia, nhưng lại lo lắng Lý Nguyên Thanh làm quan, sau này sẽ trả thù bọn họ.
Lý Nguyên Võ cũng vội vàng nói: 'Chúng ta phân họ!" Bị trục xuất khỏi gia tộc thì rất khó nghe, nhưng nếu là phân họ, vậy thì dễ nghe hơn nhiều.
Thôn trưởng Lý từ từ lấy một phong thư từ trong ngực ra.
Vốn Lý lão gia còn muốn đấu tranh theo lý, sau khi nhìn thấy tất cả mọi người giơ tay lên thì tức giận đến sắc mặt xanh đen, môi run rẩy, chỉ vào thôn trưởng Lý: "Lý Trường Minh, ngươi thật tốt. Ta ghi nhớ sự sỉ nhục mà ngươi mang đến cho Lý Trường Đức ta. Hôm nay chi Lý Trường Đức của ta phân họ ra khỏi Lý thị nhất tộc. Nhi tử ta là võ tướng ngũ phẩm, sau này nhà ta thăng chức nhanh chóng, các ngươi cũng đừng hòng chiếm lợi ích.
Dù sao Lý lão gia này cũng là đồng sinh, là người đọc sách, làm được những chuyện bị người ta phỉ nhổ nhưng không phạm pháp. Từ lâu thôn trưởng Lý đã biết Lý lão gia là người lắm mưu kế, sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Như vậy có thể thấy được, ông lập tức biết ở trong lòng Lý Nguyên Thanh phụ mẫu cũng không là gì cả.
Thôn trưởng Lý cười cười, giơ tờ giấy trong tay lên: "Đây là thư không lâu trước Nguyên Thanh đưa cho ta, nhờ ta giúp đỡ chăm sóc bốn đứa nhỏ, cũng chúc mừng chúng ta có thể định cư ở chỗ này. Ở đây, Lý Nguyên Thanh lấy danh nghĩa là con cháu, chứng minh hắn đồng ý ở lại Lý thị nhất tộc. Các ngươi bị trục xuất khỏi Lý thị nhất tộc, còn Nguyên Thanh thì vẫn tiếp tục ở lại trong tộc. Sau này Nguyên Thanh đồng ý tới đây, tộc trưởng ta hoan nghênh. Nếu là hắn không muốn trở về thì ta cũng không miễn cưỡng. Dù sao, tùy ý các ngươi.'
Về phân phụ mẫu, Lý Nguyên Thanh không đề cập tới.