Chương 481: Nhân Cơ Hội Giúp Đỡ Lý Nguyên Thanh (2)
Tuy thôn trưởng Lý là trưởng tộc của dòng chính Lý gia, nhưng dù sao Lý lão gia cũng là cha ruột của Lý Nguyên Thanh, không tránh khỏi vướng vào rắc rối quan hệ.
Nếu như Lý lão gia đã lui bước, hơn nữa cũng đã đề điều kiện với ông, thôn trưởng Lý nghĩ chuyện này đều vì tương lai của Lý Nguyên Thanh, đành gật đầu đồng ý: "Được, vì Nguyên Thanh, ta chấp nhận thứ gọi là phân tộc, nhưng Nguyên Thanh phải ở lại dòng chính của ta. Ngươi tự mình phân tộc với Lý Nguyên Võ và Lý Nguyên Công đi. Từ nay về sau, Lý Nguyên Thanh là hậu bối của dòng chính Lý gia, cho dù hắn có là con trai ruột của ngươi, ngươi cũng không thể tùy ý sai sử nữa. Giấy trắng mực đen, ngươi viết rõ ràng ra cho ta, nếu không sẽ trục xuất các ngươi khỏi gia tộc, đừng mơ mà chờ "phân tộc" của ngươi."
Thôn trưởng Lý nghĩ đến tình cảnh bị Lý lão gia và Lý lão phu nhân áp bức, bóc lột của Lý Nguyên Thanh, nên nhân cơ hội này đòi lại quyền tự do thân thể cho hắn.
Các người dân trong thôn khác không ai phản đối, căn bản không có cách nào làm cho Lý Nguyên Thanh không còn là nhi tử của Lý lão gia.
Lý lão gia suy tư một lúc, bốn chữ trục xuất khỏi tộc nghe quá chói tai, hơn nữa Lý Nguyên Thanh thật sự là con trai ruột của ông ta, điêu này là không thể thay đổi được: "Nguyên Thanh ở lại dòng chính, không có nghĩa là hắn không thuộc chi của ta. Không thể vì ta phân tộc rời đi mà hắn biến thành con trai kẻ khác. Dù sao tiền đồ của nhi tử †a, ta nỡ nào hai tay dâng lên cho người khác được chứ?"
Thôn trưởng Lý cũng đã nghĩ đến đó, Lý Nguyên Thanh căn bản không thoát được quan hệ "máu mủ ruột thịt" mà bị hai vợ chồng này hút máu: "Không được, dù sao các ngươi chỉ muốn được Nguyên Thanh kính trọng, chứ cũng chẳng yêu thích gì hắn. Như vây đi, hôm nay ta - trưởng tộc đưa ra quyết định, một năm cho ngươi mười lượng bạc xem như tiền báo hiếu cha mẹ của Nguyên Thanh, mặt khác, các ngươi không được dính líu, can thiệp vào chuyện của Nguyên Thanh nữa."
Lý lão gia nhớ đến việc đã từ rất lâu nhi tử không còn xòe một cắt bạc báo hiếu nào cho mình nữa, ông ta biết trong lòng nhi tử mình hận cái gia đình này đến chết đi sống lại, vậy việc này hẳn là do hắn ở đằng sau giật dây làm Lý Trường Minh nhắc nhở.
Núi cao sông dài, Lý lão gia không tìm thấy Lý Nguyên Thanh, càng không chiếm được bạc "báo hiếu" định kỳ của hắn. Nếu đã thế, không bằng nhân cơ hội này đòi lại số bạc chưa lấy được lúc trước cộng thêm số bạc lấy được sau này.
Âm thầm tính toán xong, Lý lão gia hừ lạnh một tiếng, hợp tình hợp lý rướn cổ lên cãi lại: "Nhi tử của ta là tướng quân, là quan võ ngũ phẩm, làm gì có chuyện báo hiếu cha mẹ một năm mười lượng bạc? Nếu ngươi không lấy ra được con số hai mươi lượng bạc, thì ta không kí khế ước."
"Mười lượng là mười lượng, kì kèo tiếp thì chẳng còn lượng nào đâu.'- Thái độ của thôn trưởng Lý cũng rất kiên quyết, cố hết sức để tranh giành lợi ích vê cho Nguyên Thanh. Nếu như Nguyên Thanh không có đủ tiền, thì ông thay Nguyên Thanh trả cũng được.
Lửa giận trong mắt Lý lão gia không át lại được, lời bên môi sắp nói ra đều là phản đối, không phản đối thì cũng là cực kỳ phản đối.
Lý lão phu nhân thấy thế, vội vàng túm tay áo Lý lão gia, ghé vào tai ông ta thầm thì: "Mình à, từ sau khi Nguyên Thanh thành thân, một năm chỉ cho chúng ta được mười lượng bạc, mấy năm nay thậm chí còn không cho nữa kìa. Nhi tử như vậy, cho dù có giỏi giang đến đâu, thì chẳng phải cũng là thứ không được tích sự gì sao? Nếu chúng ta cứ tiếp tục thì một lượng bạc bọn họ cũng không nôn ra. Hơn nữa, viết khế ước cũng đâu mất gì? Đến lúc chúng ta cần lợi dụng Nguyên Thanh, thì bịa đại lý do lúc ấy bị ép buộc, không thể không viết. Nguyên Thanh vẫn luôn luôn là nhi tử của chúng ta, không ai có thể thay đổi được!"