Chương 514: Lý Nguyên Thanh Nham Hiểm Mưu Lược Hơn Người (3)
Bởi vì trong quân không cho phép uống rượu, cho dù là tiệc mừng thì chẳng qua là đồ ăn nhiều hơn một chút, mùi vị tốt hơn một chút.
Triệu đại tướng quân nhớ bởi vì lần này đánh giặc mà Lý Nguyên Thanh hai ngày hai đêm không ngủ, sau khi ăn cơm xong thì lập tức để lý Nguyên Thanh về nghỉ ngơi.
Đúng là Lý Nguyên Thanh cũng vô cùng mệt mỏi, sai người chuẩn bị nước ấm tắm rửa.
Lúc Lý Nguyên Thanh tựa vào bên chậu than để hong khô tóc. Lúc này người hầu cận bên cạnh Lưu Khuê cầm một cái bọc nhỏ đi tới.
Lưu Khuê cung kính nói: "Lý tướng quân, đây là thư từ huyện Thôi Dương Giang Nam.”
Lý Nguyên Thanh nhận lấy, không ngẩng đầu nói: "Nhận được lúc nào vậy?"
Lưu Khuê trả lời: "Nửa tháng trước! Khi đó ngài đang đánh giặc bên ngoài."
Mở vỏ bọc bên ngoài ra bên trong có bảy tám lá thư.
Mặc dù bức tranh không đẹp lắm nhưng cũng khá trẻ con.
Trên đó có mấy chữ và một bức tranh. Nhìn tên bên trên hóa ra là thư của tiểu nữ nhi Lý Nam viết.
Không chỉ một, là một đống nhỏ nguyên bảo.
*Đĩnh vàng hoặc bạc thời xưa, một đĩnh bạc thường nặng 50 lượng, một đĩnh vàng thường nặng 5 hoặc 10 lượng.
Vẽ một củ khoai lang đỏ, vẽ lúa gạo, sau đó mặt sau có một mũi tên đổi thành vàng bạc nguyên bảo*.
Lý Nguyên Thanh thấy rõ, đây là đồ trông trong nhà, bán được khá nhiều tiền.
Bức thư trên cùng rất dày, Lý Nguyên Thanh mở ra xem.
Vốn hắn không biết làm thế nào để đối mặt với đứa nhỏ, với thê tử của nguyên thân Lý Nguyên Thanh để lại, nhưng nhìn thấy những lá thư chân thành này, hắn cảm thấy không thể đứng ngoài cuộc.
Bức thư của Lý Tiểu Bảo không phải là tranh mà viết chữ, viết những từ đơn giản coi như ngay ngắn, nhưng viết đến chữ phức tạp thì lại viết rất lớn. Trong thư cậu nhóc viết về những chuyện trong nhà, hy vọng phụ thân sớm trở về.
Lý Nguyên Thanh nhìn bức thư bọn nhỏ viết, trong lòng dao động. Bức thư thứ hai là của là cặp song sinh Lý Tiểu Bảo và Lý Nam.
Cái này... nét chữ này rất quen thuộc!
Đối với bốn đứa trẻ, hắn không chỉ phải trả tiền mà còn phải bỏ ra công sức để không phụ lòng chân thành của bọn trẻ.
Mãi cho đến bức thư cuối cùng, Lý Nguyên Thanh nhìn thấy chữ trên phong thư, đồng tử co rút lại, chớp chớp mắt, vươn bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve nét chữ thanh tú.
Mặc dù không thể chấp nhận người thê tử gốc, nhưng nếu thê tử của Lý Nguyên Thanh sẵn sàng tái giá thì hắn sẽ ủng hộ.
Đây là chữ của cô bé kial
Hắn có thể sống lại trong cơ thể của một người cổ đại tên là Lý Nguyên Thanh, vậy thì sao Liễu Phán Nhi không thể sống lại trong cơ thể của một người cổ đại tên là Liễu Phán Nhi chứ?
Vốn tưởng rằng chỉ là cùng tên cùng họ, chỉ cho rằng là trùng hợp, không thể là cùng một người.
Nhìn thấy trên đó viết Liễu Phán Nhi, ba chữ này càng làm cho Lý Nguyên Thanh đấm ngực dậm chân.
Lý Nguyên Thanh nhận ra, đây chính là chữ viết của nha đầu kia.
Nhưng bây giờ xem ra, vẫn là hắn kiến thức hạn hẹp.
Lý Nguyên Thanh nhanh chóng mở phong thư ra, bên trong có hai tờ giấy mỏng gấp lại, lời nói trên đó rất đơn giản.
Hai tay Lý Nguyên Thanh run rẩy, mắt của hắn cay cay.
Nàng ấy cũng ở đây!
Thật trùng hợp, đó lại là thê tử của Lý Nguyên Thanh, bọn họ hiện tại còn là vợ chồng.
Chẳng lẽ là ước nguyện của hắn ở trước Phật đã thành hiện thực rồi sao?
Về phần trong thư viết hòa ly, Lý Nguyên Thanh chỉ coi là giả nên trực tiếp bỏ qua, đương nhiên hắn không đồng ý. Còn về phân cha mẹ nguyên thân Lý Nguyên Thanh, hắn đã có cách đối phó.
Trên thực tế, cách này vừa đơn giản vừa hơi bá đạo nhưng lại khá hiệu quả.
Chỉ cần Lý lão đầu cùng Lý lão đầu quá đáng thì hắn sẽ đánh hai ca ca Lý Nguyên Công và Lý Nguyên Vũ. Nếu như hắn đánh con trai của bọn họ cũng không thể khiến lão nhân và lão thái thái kiềm chế lại thì hắn sẽ dạy Lý Đại Bảo luyện võ, cho Lý Đại Bảo đánh cháu trai của bọn họ.