Chương 519: Tướng Quân Phu Nhân Hung Giữ Như Cọp (1)
Khi nhìn thấy Liễu Phán Nhi khóc, Lý Nguyên Thanh lập tức ôm nàng vào lòng: "Ta không có nuết lời, không phải bây giờ ta đã đến tìm nàng rồi sao?”
Mấy đứa nhỏ ăn bơ nãy giờ, thấy bộ dáng la lối khóc lóc của Liễu Phán Nhi, sau đó lại thấy Lý Nguyên Thanh yêu chiêu mà ôm nàng vào lồng ngực, lập tức sốc đến mức trợn mắt há mồm.
Lý Nam che mắt lại, nhưng lại chừa lại cái khe rõ bự, sợ người ta không biết bé đang nhìn lén!
Lý Tiểu Bảo nghe cuộc đối thoại của cha mẹ, cứ cảm thấy kì kì, nhưng cậu nhóc còn quá nhỏ để biết kì chỗ nào.
Lý Đại Bảo lo lắng gãi mặt, cha ôm mẹ đắm đuối, đến liếc mắt còn không thèm cho bọn họ một cái.
Lý Dung nhìn thấy mẹ bị cha ôm, trong chốc lát mặt nóng bừng muốn xì khói. Lý Phương và Lý Lệ đều đã trưởng thành, tuy có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn lén lút xem.
Lưu thị kinh ngạc, nàng ấy biết tính của Liễu Phán Nhi trước giờ đanh đá, hiện tại cuối cùng cũng giác ngộ được mức độ, đến cả nam nhân của mình mà còn ra tay mạnh như vậy, không hề thương tiếc tí nào luôn!
Thôn trưởng Lý tuy đã say khướt nhưng cũng ráng chân trái đá chân phải chạy ra, sau đó được Chu Thúy Hoa túm tay áo kẻo ngã, vừa lúc thấy Lý Nguyên Thanh ôm chặt mèo nhỏ Liễu Phán Nhi đang giơ nanh múa vuốt, khóc lóc sướt mướt, cực kỳ đắc ý nói: "Đối phó với nữ nhân là phải như vậy, nhất định phải mêm mỏng, không được leo lên nóc nhà lật ngói*!"
Lưu thị mở cửa, thật sự mừng cho Liễu Phán Nhi, Lý Nguyên Thanh là một nam nhân có trách nhiệm, không giống như Lý Nguyên Công và Lý Nguyên Võ.
Chu Thúy Hoa nghe được lời này, lập tức hừ một tiếng, trừng mắt nhìn chồng mình, lo lắng ông say nói mấy lời mất lòng, vươn tay nhéo lỗ tai ông: "Đi, về nhà, ta leo lên nóc nhà lật ngói cho chàng xem ha."
Vợ chồng trẻ đã nhiều năm không gặp, những người khác không nên ở đây làm phiền.
Chu Thúy Hoa có sức lực lớn, dùng sức kéo thôn trưởng Lý lại: "Chàng uống say như vậy, không thể uống được nữa, vợ chồng son người ta còn có nhiều chuyện muốn nói, ai muốn uống rượu với lão già chàng đâu?” Thôn trưởng Lý không vui: "Nguyên Thanh đã trở về, ta muốn cùng Nguyên Thanh uống rượu."
"Ta muốn uống, ta muốn uống." Thôn trưởng Lý bị vợ lôi đi, không ngừng lẩm bẩm.
*Chắc ý chỉ phụ nữ là nóc nhà á.
Lý Nguyên Thanh thì thâm vào tai Liễu Phán Nhi: "Phán Nhi, có chuyện gì thì về nhà rồi nói, đừng khóc nữa."
Không thể không nói, đây thật sự là một hiểu lâm tốt đẹp.
Lý Nguyên Thanh nhìn thấy mấy hài tử háo hức nhìn hắn, còn có hài tử trong lòng Liễu Phán Nhi đang oa oa khóc lớn, trong lúc nhất thời khuôn mặt hắn hơi ửng đỏ, hơn nữa cách đó không xa có người đang nhìn về phía này.
Nhất định là sau khi Lý Nguyên Thanh nhận được thư của Liễu Phán Nhi, hắn lo lắng nàng bị Lý lão gia và Lý lão phu nhân bắt nạt cho nên nóng lòng muốn trở vê.
"Được rồi, khóc đi, nàng không sợ bị người khác nhìn chằm chằm thì cứ khóc đi." Khóe miệng Lý Nguyên Thanh mỉm cười, âu yếm vỗ vỗ lưng Liễu Phán Nhi.
Nàng kiếm được nhiều tiền như vậy, có nhiều thứ như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Nàng sẵn sàng dùng tất cả công lao của mình để đổi lấy sự đoàn tụ với Lý Nguyên Thanh, bên nhau trọn đời.
"Cứ khóc đi, khóc đi." Liễu Phán Nhi không dám buông tay, sợ nếu nàng làm vậy, Lý Nguyên Thanh sẽ biến mất và nàng lại chỉ có một mình.
Ôm nữ tử mình yêu giống như ôm lấy tất cả.
Lý Nam nhìn thấy mẫu thân khóc, còn trông rất buồn, bé không hiểu tại sao mẫu thân lại khóc như vậy khi nhìn thấy phụ thân?
Phụ thân đang cười, mẫu thân lại vừa khóc vừa cười, rốt cuộc mẫu thân vui hay buồn đây?
Lý Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn phụ thân, rồi lại nhìn mẫu thân.
Lý Nam chạy tới, ôm lấy chân của Liễu Phán Nhi: "Nương, người đừng khóc nữa, A Nam không muốn phụ thân nữa, đánh phụ thân đi!"