Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 521 - Chương 521: Tướng Quân Phu Nhân Hung Giữ Như Cọp (3)

Không Gian tồn trăm tỷ vật tư, mẹ kế đưa con trai chạy nạn Chương 521: Tướng Quân Phu Nhân Hung Giữ Như Cọp (3)

Chương 521: Tướng Quân Phu Nhân Hung Giữ Như Cọp (3)

Lý Nguyên Thanh sửng sốt một chút, trong lòng nghĩ tới cái gì, cười nói: "Vậy ta gọi tỷ là Tiểu Hoa tỷ, nói không chừng rời đi cũng tốt. Nam nhân đối tốt với tỷ thì ở chung cùng hắn ta, đối xử không tốt với tỷ thì đừng sống với hắn ta nữa."

Lưu thị cười nói: "Được rồi, mau về đi, trời đã tối rồi, còn chưa ăn tối nữa."

"Đa tạ Tiểu Hoa tỷ." Lý Nguyên Thanh chắp tay cảm tạ, đưa tay sờ sờ đầu Lý Đại Bảo và Lý Dung: "Đều là hài tử ngoan, nương các ngươi trong thư có khen các ngươi, nói các ngươi rất tốt, cũng giúp đỡ nàng ấy rất nhiều."

Lý Đại Bảo và Lý Dung được khen ngợi, rất vui, cười rạng rỡ như hoa hướng dương.

Lý Tiểu Bảo chạy tới: "Phụ thân, con cũng giúp đỡ, còn ân cần."

Lý Nguyên Thanh ngồi xổm xuống, ôm lấy Lý Tiểu Bảo: "Được, Tiểu Bảo cũng là hài †ử ngoan."

Khi nhìn thấy bức thư, hắn bắt đầu tưởng tượng bốn hài tử nhận nuôi này thật sự đáng yêu hiểu chuyện.

Lý Nguyên Thanh cười nói với những người xung quanh: "Trước khi ta ra chiến trường, cửu tử nhất sinh, cho nên viết hưu thư. Nếu ta chết thì Liễu thị sẽ được tự do, có thể tự do kết hôn, không phải làm góa phụ. Bây giờ ta đã sống sót trở về, ta phải lấy lại hưu thư. Hôm nay ta mới về đến nhà, nên đi dỗ nương tử trước, sau đó sẽ nói với tất cả thôn dân sau."

Nếu không có phụ thân nhận nuôi thì cậu nhóc và muội muội đã chết từ lâu.

"Đúng đúng, Nguyên Thanh, không cần nóng vội, mau trở về đi." Những người khác cũng phụ họa, mặc dù bọn họ hết thảy đều rất có hứng thú chuyện biên giới, nhưng cũng không thể quấy rầy Lý Nguyên Thanh truy tức phụ.

Nếu Lý Nguyên Thanh để mất một người vợ như vậy thì là một tên ngốc!

Một tức phụ như Liễu Phán Nhi có đốt đèn lồng cũng khó tìm.

"Phụ thân, chúng ta về nhà đi." Lý Tiểu Bảo dẫn Lý Nguyên Thanh về nhà, mặc dù họ mới gặp nhau nhưng Tiểu Bảo đã có một sự ỷ lại tự nhiên vào Lý Nguyên Thanh.

Lý Nhị Lăng Tử cười to, hâm mộ nhìn Lý Nguyên Thanh cao lớn uy nghiêm: "Nguyên Thanh, nếu ngươi có việc thì mau đi trở về đi, đi đường nhất định là mệt mỏi rồi, tương lai còn dài, sau lại tâm sự sau. Trong mắt Lý Dung hiện lên vẻ đau lòng: "Phụ thân, lân trước chúng ta hỏi người đưa thư, hắn ta nói nhanh, ít nhất mười lăm ngày. Người muốn về nhà, nhất định phải đi ngày đêm không ngừng."

Lý Phương tiến lên một bước: "Tam thúc, ngươi đi từ Tây Bắc đến Cát Tường thôn mất bao lâu?"

Lý Nguyên Thanh cười đáp: 'Mười hai ngày!"

"Phụ thân, con dắt ngựa cho phụ thân." Lý Đại Bảo bước lên phía trước, gần đây cậu mới học cưỡi ngựa nên chỉ có thể chạy chậm, cũng không dám chạy nhanh. Vừa nhìn thấy ngựa đã đặc biệt thèm.

Lý Nguyên Thanh ôm chặt lấy Lý Tiểu Bảo, vươn tay bóp mặt của cậu nhóc: "Ta là phụ thân của con, con không giúp ta giấu nương con, lại còn cáo trạng, ta nghĩ con không muốn ta mang quà Tây Bắc về."

Lý Dung bĩu môi: "Trời giá rét, người đi từ Tây Bắc lạnh như vậy đến, cưỡi ngựa càng lạnh hơn, hiện tại người không thấy mệt, vì ngươi còn trẻ. Nếu bị đông lạnh, sau này thân thể sẽ không tốt. Nương thường ngày coi trọng sức khỏe người nhà nhất, nương nhất định sẽ tức giận khi biết người vì lên đường mà không yêu quý thân thể mình."

Lý Tiểu Bảo phụ họa, nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, nương ghét người nhà không biết giữ gìn thân thể. Phụ thân, người thật thảm rồi. Con muốn nói cho nương biết."

Lý Nguyên Thanh khẽ mỉm cười: "Cũng may ta không mệt!"

Lý Tiểu Bảo nghe nói có quà, hai mắt lập tức sáng lên: "Phụ thân, không có lần sau, sau này người nhất định phải giữ gìn thân thể, lân này con sẽ không nói cho nương."

"Tiểu quỷ thông minh." Lý Nguyên Thanh cười cười, cõng Lý Tiểu Bảo trên vai đi về nhà.

Lưu thị nhìn thấy bọn trẻ nhìn thấy Lý Nguyên Thanh trở về đều rất hăng hái. Có một nam nhân trong nhà khác với không có nam nhân.

Bình Luận (0)
Comment