Chương 561: Phong Cảnh Bên Ngoài Có Đẹp Đến Đâu, Chỉ Riêng Nơi Chàng Là Đẹp Nhất! (1)
Từ đầu tới cuối toàn do thiếu gia nhà hắn ta bị thu hút bởi tính bất khuất, đúng mực, thông tuệ hơn người, đức hạnh cao thượng lấy việc giúp người làm niềm vui của Đức Thụy phu nhân.
Ra khỏi cửa thành, Cố Thiệu trực tiếp cưỡi ngựa đi đến trấn Cát Tường.
Cố Tam theo sát phía sau, không dám lơ là.
Nam Phương vào ngày đông lúc không có mặt trời, hơi nước trong không khí rất nặng, tối tăm nặng nề.
Gió lạnh âm u khiến người ta không chỗ có thể trốn.
Ngồi trên lưng ngựa, cơn gió lạnh tự như thanh đao nhỏ thổi lướt qua trên mặt, mang theo từng tia từng tia đau đớn.
Mắt Cố Thiệu có hơi mỏi, hơi nước li ti rơi xuống từ khóe mắt.
Hắn ta cảm thấy sắp mất đi người quan trọng nhất đời này rồi, đã từng suýt chút nữa có được một cách dễ dàng bây giờ nhiên trở nên xa vời. So sánh như vậy khiến đôi mắt Cố Thiệu ánh lên một tâng nước.
Ăn được món nào đó ngon, hắn ta sẽ nghĩ tới việc chia sẻ cùng Liễu Phán Nhi; nhìn thấy được phong cảnh đẹp đẽ, hắn ta muốn đưa nàng đến xem; gặp được người thú vị, hắn ta sẽ muốn đưa Liễu Phán Nhi đến làm quen; đọc được quyển sách hay, hắn ta muốn đọc cho Liễu Phán Nhi nghe...
Trở thành sủng thần của bệ hạ, một bước lên mây.
Cố Thiệu đã từng đè nén sự ái mộ trong lòng, nhưng sự ái mộ này cứ như dây leo không ngừng lan tràn. Càng muốn trốn tránh thì lại càng buộc hắn ta chặt hơn.
Lần trước rời khỏi huyện Thôi Dương, về đến kinh thành.
Thứ hắn ta muốn, hắn ta đều đạt được hết nhờ vào sự cố gắng của mình.
Trong đầu cứ mãi xuất hiện giọng nói và dáng điệu của Liễu Phán Nhi, không thể quên được.
Thành danh vào lúc còn niên thiếu, thám hoa cao trung.
Mặc dù vẫn còn loạn lên hết, nhưng đã có mấy cửa hàng đã dựng lên rồi.
Hắn ta muốn cưới Liễu Phán Nhi làm vợt Sau khi đi qua đền thờ to lớn của trấn Cát Tường, chính là đường phố của trấn Cát Tường.
Sau khi trải qua quá trình đấu tranh tâm lý mâu thuẫn, phức tạp, lòng ái mộ đó chiến thắng lễ giáo thế tục bên ngoài, đặc biệt là khi nhận được lá thư đó của Lý chưởng quỹ, sau khi biết được Liễu Phán Nhi ly hôn, hắn ta đã nhìn rõ được tấm lòng mình.
Lý Nam sáng mắt, nhìn thấy có người tới thì mặt mày hớn hở: "Nương, Cố đại nhân đến rồi!"
Lúc này, Liễu Phán Nhi đang dẫn tiểu cô nương A Nam đi tới cửa hàng vải, chuẩn bị dạy Lý Phương và Ly Lệ tính toán.
Cố Thiệu cưỡi ngựa đi tới, dân dân đến gần.
Cố Thiệu ngắm nhìn bốn phía, ở cuối con đường, vững vàng tìm thấy được bóng hình khiến hắn ta ngày đêm mong nhớ.
Liễu Phán Nhi quay đầu, vô ý ngoái đầu nhìn lại, nhoẻn miệng cười: "Cố đại nhân, đã lâu không gặp!"
Hắn ta nhìn vê phía Liễu Phán Nhị, trong ánh mắt hiện rõ vẻ đau lòng: "Phu nhân, Lý Thanh Nguyên vốn không xuất hiện bên cạnh người và các con trong lúc mọi người cân được bảo vệ nhất. Nếu đã hòa ly rồi, tại sao vẫn còn muốn nối lại tình xưa? Một con ngựa tốt không trở lại cùng một đồng cỏ, chẳng lẽ Đức Thụy phu nhân không biết sao? Có lẽ còn có người tốt hơn, phu nhân chỉ cần chú ý hơn là có thể nhìn thấy."
Lý Nam thấy Cố đại nhân không giống như trước đây mỗi lần tới thôn Cát Tường đều rất vui vẻ, ngước đầu, hỏi Cố Thiệu: "Cố đại nhân, ngài cũng tới chúc mừng mẫu thân con và phụ thân con thành thân sao?”
"Được!" Cố Thiệu rủ mắt đồng ý, che giấu đi tâm tình phức tạp mà trong lòng muốn bày tỏ ra.
Liễu Phán Nhi tò mò, hỏi: "Cố đại nhân, ngài vội vã đến đây, có chuyện quan trọng sao? Trong cửa hàng còn sơ sài, nhà ta đã xây xong rồi, đến nhà ta ngồi một chút, uống chén trà nóng đi."
Tim của Cố Thiệu đột ngột bị lời nói của Lý Nam đâm vào một cái, đau đến nỗi hắn ta suýt chút nữa không thở được.
Cố Thiệu xoay mình xuống ngựa, nhìn vê phía Liễu Phán Nhi: "Đã lâu không gặp, phu nhân."