Chương 566: Sự Nghi Ngờ Của Cố Lão Phu Nhân (2)
Cho dù cháu trai đã thể hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng bà ấy có thể nhìn ra sự đau buồn trong mắt cháu trai.
Đây là ở bên ngoài gặp phải cản trở, bà ấy không giúp được nhưng bà ấy muốn biết.
Điềm Hạnh cung kính trả lời: "Vâng, lão phu nhân."
Trước khi đi, Điềm Hạnh đến nhĩ phòng, chỗ nàng ấy ở lấy hai đôi giày đã làm xong, bước chân nhẹ nhàng đến viện trước tìm Cố Tam.
Hôm nay Cố Tam khó chịu trong lòng, lại đau lòng cho thiếu gia.
Nhưng mà thiếu gia vừa mới đến viện liền đuổi hắn ta ra ngoài, bảo hắn ta về nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Cố Tam ủ rủ, Điềm Hạnh có hơi đau lòng: "Tiểu Tam ca, lão phu nhân gọi ngươi qua hỏi chuyện. Đúng rồi, đây là giày ta làm cho ngươi."
Trong lòng Cố Tam nặng nề, nghe thấy giọng nói trong trẻo của Điềm Hạnh thì ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt Điềm Hạnh đỏ bừng, ôm hai đôi giày cười với hắn ta.
"Được, ta đợi ngươi." Điềm Hạnh gật đầu, đôi mắt không lớn nhưng có hồn, cười tủm tỉm nhìn bóng lưng Cố Tam.
Đây là cảm giác thích một người phải không?
Vì để Đức Thuy phu nhân vẫn luôn có thể tươi cười vui vẻ, cho nên thiếu gia lựa chọn từ bỏ, rời đi.
Thiếu gia thích Đức Thuy phu nhân, chắc chắn cũng rất thích nhìn thấy nụ cười của Đức Thuy phu nhân.
Tốt đẹp như thết
"Cảm ơn ngươi, Điềm Hạnh." Trong lòng Cố Tam thoải mái: "Ta mang giày về trước, rửa mặt, thay y phục xong sẽ qua."
Khói mù trong lòng Cố Tam đã tan biến, chỉ có nụ cười của Điêm Hạnh.
Điềm Hạnh cười trả lời: "Trong nhà đều ổn cả, sau khi ngươi và thiếu gia cùng đi kinh thành, ngoài những thân thích thường lui tới trong phủ ra thì có thêm Đức Thuy phu nhân cũng thường xuyên đến nhà thăm hỏi. Nàng ấy đưa quà tới, cũng rất được lão phu nhân thích. Nhất là mạt chược, bây giờ ngày nào lão phu nhân không đánh mấy ván thì sẽ cảm thấy không dễ chịu." Cố Tam trở về, rửa mặt, thay y phục và giày của Điềm Hạnh làm, sửa sang tóc lại một lần nữa rồi mới ra ngoài.
Đi bên cạnh Điềm Hạnh, Cố Tam nhẹ giọng hỏi: "Trong nhà vẫn ổn chứ?"
Người mình thích đi theo thiếu gia hối hả ngược xuôi, nàng ấy rất lo lắng. Nhưng cũng biết Cố Tam cố gắng như vậy cũng là vì để sau này bọn họ có cuộc sống vẻ vang, có tương lai tốt đẹp.
Điềm Hạnh vội vàng nhận ấy, gương mặt e thẹn: "Tiêu tiên lung tung, sau này đừng mua nữa.”
Đợi lão phu nhân hỏi, hắn ta có cần nói hay không?
Cố Tam lấy lại tinh thần, lấy một cây trâm bạc trong lòng ra đưa cho Điềm Hạnh: "Nhận đi, ta mua ở kinh thành đấy."
Vừa nghe thấy "Đức Thuy phu nhân”, trong lòng Cố Tam cảm thấy rất khó chịu.
Cố Tam cười thật thà chất phác: "Được, lần sau không mua nữa."
Cố lão phu nhân gật đầu, vô cùng hài lòng: "Ha ha, là ngươi có lòng. Ngươi và Điềm Hạnh cũng không nhỏ tuổi nữa, năm nay ngươi về sớm, ta tìm người tính toán ngày cho ngươi, làm một bàn cho các ngươi, cho các ngươi thành thân. Năm sau, ngươi và Điêm Hạnh cùng theo Thiệu nhi đi kinh thành, chăm sóc Thiệu nhi giúp ta."
Cố lão phu nhân ngẩng đầu, đưa tay ra đỡ: "Tiểu Tam tử, đứng lên đi. Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không cần hành đại lễ."
Cố Tam dập đầu với lão phu nhân: "Thỉnh an lão phu nhân."
Đến trước cửa chính viện, Cố Tam theo Điềm Hạnh đi thẳng vào.
Lúc này Cố Tam mới đứng lên, cung kính trả lời: "Lão phu nhân thương tiểu nhân, nhưng tiểu nhân không thể không biết phải trái được."
Điềm Hạnh trừng mắt liếc nhìn Cố Tam một cái, đồ ngốc, nàng ấy chỉ nói thôi mà. Lần sau không mua thì nàng ấy sẽ tức giận đấy.
Hai người Cố Tam và Điềm Hạnh lại quỳ xuống: "Đa tạ lão phu nhân."
"Được rồi, đứng lên hết đi." Cố lão phu nhân cười nói, nhìn về phía Cố Tam: "Tiểu Tam tử, ngươi nói một chút tình hình Thiệu nhi ở kinh thành đi. Đúng rồi, ta vừa mới nghe nói hôm nay Thiệu nhi đến Mỹ Vị lâu trước, sau đó cơm cũng không ăn mà đến thôn Cát Tường, có chuyện gấp sao?"
Đối mặt với câu hỏi của lão phu nhân, da đầu Cố Tam run lên.