Chương 57: Bạc Tình Bạc Nghĩa, Vứt Bỏ Vợ Con (1)
Lý trưởng thôn nghe được lời này thì mặt đỏ tía tai, vô cùng căm giận bi phẫn: "Địa phương của chúng ta không được cứu trợ thiên tai, để cho chúng ta tự sinh tự diệt. Triêu đình vốn là còn quan tâm, nhưng giờ xem ra cũng bỏ mặc chúng ta rồi."
"Đúng thế, Lý hiền đệ, ta luôn luôn khâm phục đệ, đệ có cách gì không?" Trưởng thôn Triệu khách khí hỏi, giờ bọn họ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, sau này phải làm sao đây?
Lý trưởng thôn gãi đầu, vẻ mặt đau khổ đáp: "Nếu ta có cách gì hay thì cũng sẽ không đứng đây gấp gáp đến độ bứt cả tóc thế này. Trước có lang sói sau có hổ dữ, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, chuyện này không biết phải làm sao mới được đây!
Vừa rồi những lời mà Liễu Phán Nhi và mẫu thân của ông bàn bạc với nhau kia vẫn còn chưa thảo luận ra được phương án sơ lược, đương nhiên không thể tùy ý nói với người khác. Dù sao cách để sống sót thì đương nhiên phải lo cho mình trước.
Sắc mặt trưởng thôn Lưu lộ ra vẻ lúng túng: "Lúc ra đi thì thôn Lưu gia ta còn có hai trăm người, giờ chỉ còn lại hơn một trăm người mà thôi, đều đã bị thiên tai và đám thổ phỉ kia gieo họa đến tan cửa nát nhà. Lý huynh đệ, ta đoán chắc rằng người phương nam không muốn cho mấy người dân thường chạy nạn như chúng ta đến phương nam, nguyên nhân có thể là vì tâng lớp quan lại bên trên đấu đá với nhau, mấy người dân đen chạy nạn như chúng ta mệnh khổ, không ai để tâm. Sau lưng còn có thổ phi, chúng ta đây chỉ có khoảng một trăm người, căn bản không đủ nhét kẽ răng cho đám thổ phỉ buôn người kia. Ta nghĩ nếu như an cư ổn định ở nơi này, ba thôn chúng ta sáp nhập lại làm một, như vậy chung quy cũng nhiều người hơn chút, sức mạnh cũng sẽ nhiều lên một ít."
Trong lòng Triệu trưởng thôn nảy sinh một nỗi đau thương vô cùng, nước mắt chảy dài trên gương mặt già nua: "Người dân trong thôn chúng ta cũng đã bị hao tổn hơn phân nửa, trong lòng ta đây cũng đã chai sạn chẳng còn cảm nhận gì. Ta đã phải trơ mắt nhìn con trai nhỏ của mình bị bọn thổ phỉ đánh ngất rồi mang đi, còn ta lại không có năng lực đi cứu nó. Bây giờ tiến thoái lưỡng nan, ta nghĩ muốn tìm một chỗ khuất dọc theo sông Đại Độ này để ẩn núp. Khí hậu nơi này không khác lắm so với phương nam, chúng ta khai hoang trồng trọt ở nơi này cũng có thể sống tiếp. Không biết Lý huynh đệ có nghĩ như vậy hay không? Nếu có thì chúng ta liền xóa bỏ hết những hiềm khích lúc trước, đoàn kết lại với nhau, tìm một nơi có thể dừng chân sinh sống. Dù sao số người còn lại cũng không nhiều, không thể lại mạo hiểm lăn qua lăn lại nữa." Lý trưởng thôn và Liễu Phán Nhi đều sửng sốt, điều mà bọn họ nghĩ tới thì giờ đây Triệu trưởng thôn và Lưu trưởng thôn cũng đều đã nghĩ tới rồi.
Hiện tại nam nữ già trẻ trong thôn Lý gia còn lại một trăm sáu mươi ba người, thôn Lưu gia chỉ còn một trăm lẻ mấy người, thôn còn nhiêu người nhất là thôn Triệu gia.
"Hay là các ngươi cứ về trước, tìm một chỗ nào đó sắp xếp nghỉ ngơi ổn thỏa đã, ta thấy thời tiết có chút âm u, có lẽ sẽ có mưa, nếu không kịp thời chuẩn bị thì người lớn và trẻ nhỏ đều có thể phải đầm mưa đó." Lý trưởng thôn không đồng ý ngay với yêu cầu của bọn họ mà lựa chọn cân nhắc một phen trước.
Dù sao thì sáp nhập các thôn là chuyện lớn, cần phải thương lượng với người dân trong thôn, đặc biệt là phải bàn bạc với người vô cùng có bản lĩnh là Liễu Phán Nhi và mẫu thân của ông, không thể tùy tiện đưa ra quyết định được.
Vẻ mặt Triệu trưởng thôn lộ ra sự sốt ruột, muốn nhanh chóng quyết định việc này: "Lý hiền đệ, ngươi đừng lo rằng thôn chúng ta nhiều người thì sẽ ức hiếp các ngươi. Không giấu gì các ngươi, sở dĩ ta muốn hợp tác với các ngươi cũng là vì thấy trong thôn các ngươi có người tài giỏi."