Chương 602: Bị Thuyết Phục Rồi (1)
Cố Thiệu sửng người, gật đầu nói: "Những điều ngươi nói đều được ghi lại trong tư liệu lịch sử, chỉ có điều nếu muốn tra ra sẽ tốn rất nhiêu công sức. Nhưng tính nợ cũ thì có ích gì cho cuộc đàm phán lân này không? Đến lúc đó, người của Nước Tây Vân sẽ khóc lóc om sòm, quỳ gối trước cổng cung điện, sau khi khóc lóc sẽ có rất nhiêu người chạy đến bẩm báo. Đến lúc đó, ngươi sẽ trở thành đối tượng tấn công của bọn chúng, ngươi không sợ sao?”
Lý Nguyên Thanh mỉm cười: "Không sợ. Chỉ cần ngươi sắp xếp được những tài liệu này một cách chân thực. Đúng rồi, nếu Lý mỗ cũng có thể tham gia sắp xếp những tài liệu này. Trong tình hình chứng cớ, lý lẽ rõ ràng thì cơ hội chiến thắng của ta trong trận khẩu chiến với đám nhà nho đó càng lớn hơn.
"Lý Nguyên Thanh, có phải ngươi điên rồi không? Khẩu chiến với đám nhà nho?" Cố Thiệu cảm thấy rằng Lý Nguyên Thanh to gan, làm điều xăng bậy: "Chút nước bọt của những quan văn đó có thể nhấn chìm ngươi đấy."
Lý Nguyên Thanh không hề quan tâm, nếu như đã ra mặt, hắn ta sẽ cố gắng hết sức: "Cố đại nhân, ta đã thống kê thời gian hai mươi ba năm gần đây ở chỗ biên quan, nước Tây Vân đã phát động năm cuộc chiến và cả những phần thưởng được trao cho nước Tây Vân sau khi đàm phán, cũng như chi phí và số người hy sinh của phía nước Tây Vân. Thương vong của Đại Chu chúng ta gấp đôi so với số người của nước Tây Vân, tổn thất chi phí tất cả của chúng ta gấp ba lần nước Tây Vân."
"Cứ kéo dài như vậy mãi thì nước Tây Vân phát động càng nhiều chiến tranh, tổn thất của Đại Chu chúng ta sẽ càng lớn. Nếu không phá vỡ cái lệ này để áp dụng những biện pháp có hiệu quả thì Đại Chu chúng ta chỉ sẽ bị chìm trong sự công kích và đàm phán, xin lỗi đâu hàng không ngừng của nước Tây Vân, dân dần suy yếu. Cuối cùng cũng sẽ như giống như Đại Tề ở triều đại trước, dần dần bị nước Tây Vân làm cho hao tổn đến diệt vong."
"Nghĩ lại nước Tây Vân thành lập đã ba trăm năm, tiền triêu thành lập một trăm năm mươi năm, Đại Chu hiện tại mới có một trăm hai mươi năm, hợp cả tiền triều và kim triều lại cũng không bằng thời gian lập quốc của nước Tây Vân." Còn nhân lúc thay đổi triêu đại, chúng đã chiếm đất của hai quốc gia của Vương triêu Trung Nguyên, đến nay vẫn chưa trả lại. Nước Tây Vân đang uống máu của Vương triêu Trung Nguyên để kéo dài cuộc sống."
"Một khi mâu thuẩn nội bộ trong nước trầm trọng, lập tức phát động chiến tranh với Đại Chu, mưu đồ đoạt lợi từ chỗ Đại Chu, phân chia chiến lợi phẩm, để xoa dịu mâu thuẩn trong nước, hút máu của Đại Chu để tiếp tục sinh tồn. Nếu có người công kích ta, không hiểu nhân nghĩa, đạo đức. Ta sẽ nói rằng tất cả những gì họ đã làm đều là đang hỗ trợ kẻ thù. Họ đang hưởng bổng lộc của Đại Chu, nhưng trên thực tế, họ đang làm những việc để làm lớn mạnh nước Tây Vân. Họ là thần tử của Đại Chu, hay là thân tử của nước Tây Vân?"
Những lời này giống như cái búa tạ đang giáng xuống đầu Cố Thiệu vậy.
Lưu Khuê đi theo phía sau Lý Nguyên Thanh, đợi những gia nhân của Cố gia rời đi, lúc này mới nhỏ nhẹ lên tiếng hỏi: "Tướng quân, tại sao ngài lại nói với Cố đại nhân những điều đó"
Cố Thiệu chắp tay, hơi khom người hành lễ lần nữa: "Lý huynh thật là đại tài! Lý huynh trở về nghỉ ngơi thật tốt, sáng sớm ngày mai, Cố mỗ vào cung, thỉnh bệ hạ cho phép ta tra tìm tư liệu liên quan."
Ngay cả trong mùa đông lạnh giá, vẫn có những đóa hồng mai nở rộ.
Gia nhân đưa nhóm người Lý Nguyên Thanh đến ngôi nhà ở phía tây của Cố phủ, nơi thanh tịnh và đẹp đẽ.
Lý Nguyên Thanh chắp tay trả lễ: "Làm phiền Cố đại nhân."
Một mình ngạo nghễ, lặng lẽ tranh xuân.
Những việc trước đây nghĩ không thông suốt, vào thời khắc này, dần dần trở nên rõ ràng, hắn ta hoàn toàn hiểu được cách nghĩ của Lý Nguyên Thanh.