Chương 619: Giống Như Sấm Sét Vậy, Run Sợ (2)
Ngô đại nhân nghiêm giọng nói: "Ngươi cũng đã nói đó là trước kia, xưa khác nay khác. Đi nhanh đi, nếu như không đi, ta sai người bắt các ngươi ngay lập tức!"
Nam nhân đen gầy nghe thế, vội quỳ xuống đất một cái bịch: "Chẳng lẽ Đại Chu lại đối xử như thế với các chư hầu đã đầu hàng sao? Nếu thật thế thì cũng quá bất nhân rồi."
Lý Nguyên Thanh nháy mắt ra hiệu cho Lưu Khuê, nếu không phải bây giờ hắn đang là quan võ tứ phẩm, đánh người sẽ mất thân phận thì hắn đã sớm ra tay tát vài cái rồi.
Lưu Khuê nhận được lệnh của Lý Nguyên Thanh, bước tới tát thẳng vào mặt nam nhân đen gầy kia vài cái tát: "Bây giờ thị lang đại nhân thay thế cho thượng thư đại nhân, nhanh chóng quay vê kêu Tha Tán vương gia của nước Tây Vân các ngươi tới đây đi. Nếu không muốn đàm phán càng nhanh càng tốt thì cứ co đầu rút cổ vào trong trạm dịch đừng thò mặt ra nữa, vừa hay để các tướng sĩ nước Tây Vân các ngươi thay quân Tây Bắc bọn ta sửa đường, đốn củi."
Nam nhân đen gầy cùng với đám người nước Tây Vân nhìn như lưu manh bên cạnh bị đánh tới choáng váng.
Từ trước tới giờ chưa từng có ai dám đánh nhau trước cửa Lý Phiên Viện, cùng lắm chỉ là cãi qua cãi lại mà thôi.
"Ngươi là ai? Khinh người quá đáng, vậy mà dám đánh bọn ta!" Nam nhân đen gây vội vàng hỏi, tay nắm chặt thành nắm đấm. Nếu như không phải vì muốn nhanh chóng ký thư đầu hàng, còn lâu hắn ta mới chịu ấm ức như thế.
Lưu Khuê lớn tiếng: "Đây là nha môn triêu đình, các ngươi kêu khóc ở đây còn ra thể thống gì? Tướng quân của chúng ta là ai? Đúng là mắt chó có cũng như không, thế mà không nhận ra được! Tất nhiên là là chấn uy tướng quân Lý Nguyên Thanh, người đã đánh cho nước Tây Vân cái ngươi đái ra quần, Lý tướng quân. Muốn đàm phán à, tới lẹ đi. Sắp năm mới rồi, cả năm chỉ được mỗi thời gian này là rảnh rỗi cũng bị các ngươi tới phá. Tướng quân của chúng ta nói rồi, muốn nói thì nói, muốn đánh thì đánh, nhất định chiều theo ý các ngươi."
Khó khăn lắm quân đội của nước Tây Vân mới có thể phát hiện ra quân của Lý Nguyên Thanh, dồn sức truy kích. Không ngờ lại lọt vào bẫy, không biết bao nhiêu vương gia quý tộc đều bị bắt gọn, người chết vô số, còn có mấy vạn lính tinh nhuệ cũng bị bắt làm tù binh.
Cái tên này như sấm đánh bên tai bọn họ, trong lòng rất sợ hãi. Trước kia, đa phân là Đại Chu sẽ giữ thành, ngăn cản sự tấn công của nước Tây Vân.
Thế nhưng Lý Nguyên Thanh này lại là kẻ khác loài, lần nào cũng có thể xảy ra chuyện bất ngờ ngoài ý muốn. Chiến tranh năm nay, mười trận thắng hết mười.
Tuy nước Tây Vân không dám nói hiểu rõ cách dụng binh của Đại Chu như lòng bàn tay, nhưng cũng được xem là biết khá rõ.
Nhưng tên Lý Nguyên Thanh này thì không như thế, hắn như một kẻ không sợ chết, dẫn quân đánh thẳng vào địa phận nước Tây Vân. Mà lần nào cũng thành công, đến không ai hay, đi không ai biết.
"Lý Nguyên Thanh?" Nam nhân đen gây sau khi nghe Lưu Khuê giới thiệu xong thì trợn mắt há mồm.
Tù binh trước kia, chỉ cần thành thật ở trong trại thì một thời gian sau sẽ được thả về. Mặc dù ăn không đủ no nhưng cũng không bị chết đói.
Không thèm dùng thừng trói tù binh mà rút dây lưng quần của họ.
Tới nỗi những tù binh muốn bỏ trốn, một tay cầm lưng quần nên chạy không được nhanh, chẳng mấy mà bị bắt lại.
Dựa vào báo cáo của mật thám ở thành Tây Bắc thì Lý Nguyên Thanh của Đại Chu rất vô sỉ.
Nhưng còn bây giờ thì sao? Trời thì vô cùng lạnh, nhưng phải đi đốn củi, vác gỗ.
Nếu như không phải Tây Bắc đang vào đông, không chừng còn bị kéo ra ngoài sửa đường đào sông.
Không cần biết là lính quèn hay là vương gia quý tộc, đều phải làm việc. Không làm không có cơm, còn không được ăn cơm của người khác.