Chương 630: Chế Tạo Cày Khúc Viên (2)
Liễu Phán Nhi cũng lịch sự trả lời: "Các ngươi có thể được Lưu đại nhân trọng dụng, chứng tỏ tay nghề của các ngươi rất tốt. Cày sắt trước đây rất khó rẽ ngoặt, vì vậy ta muốn cải tiến nó. Một lân không được, chúng ta liền sửa hai lân, vấn đề phụ thuộc vào cá nhân, nhất định có thể giải quyết vấn đề này."
Thợ rèn Chu trả lời: "Phu nhân thông minh, hơn nữa còn có phước lành, lần này chúng ta nhất định có thể làm được thuận lợi."
Liễu Phán Nhi đương nhiên có lòng tin, cày Khúc Viên sau khi cải tiến, phù hợp hơn với nhu cầu. Những bản vẽ này là tinh hoa để lại sau hàng ngàn năm thử nghiệm.
Bắt đầu từ hôm nay, hai người bọn họ đóng cửa không ra khỏi sân nhỏ, chế tác linh kiện liên quan.
Thợ mộc Vương chỉ mất hai ngày để làm tất cả các linh kiện bằng gỗ.
Thợ rèn Chu đã tạo ra một lưỡi cày bằng sắt sắc bén hơn, nhẹ hơn và tiết kiệm sức lực hơn theo hình vẽ và kích thước của Liễu Phán Nhi.
Liễu Phán Nhi đi tới, phía sau còn có một cái đuôi nhỏ, là Lý Tiểu Bảo.
Đứa trẻ này rất quan tâm đến việc cải tiến cày sắt, mỗi ngày sau khi ăn cơm xong, làm bài tập xong đều đến quan sát, có đôi khi còn hỗ trợ đưa công cụ.
Liễu Phán Nhi sửng sốt, sờ đầu Lý Tiểu Bảo: "Nhóc con như con thì có biện pháp gì? Bây giờ trên mặt đất đóng băng, nếu cứng rắn, quá tổn thương lưỡi cày."
Lúc lắp ráp chiếc cày sắt đầu tiên có chút không thạo, nhưng có kinh nghiệm, khi lắp ráp hai chiếc cày sắt còn lại cũng nhanh hơn rất nhiều.
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Không vội. Bây giờ đã hoàn thành ba cái cày Khúc Viên. Qua Tết, qua tết nguyên tiêu, có thể canh tác, kiểm tra cũng không muộn."
Thợ rèn Chu cũng cười nói: "Đúng vậy, nếu như một cái cày bên bỉ như vậy, quả thực có thể tiết kiệm một phần mười nguyên liệu sắt. Một cái cày tiết kiệm được nhiều như vậy, mười cái hai mươi cái, thậm chí nhiều hơn, như vậy tiết kiệm được sắt tương đối đáng kể."
Thợ mộc Vương cười nói: "Đức Thụy phu nhân, hiện tại đã lắp xong, tiết kiệm nguyên liệu, hơn nữa lưỡi cày cũng sắc bén. Chỉ là bây giờ đang là mùa đông, băng giá đóng băng, nếu không thì bây giờ có thể kiểm tra một chút, có thể nhẹ nhàng rẽ ngoặt hay không?" Có thể tiết kiệm sức lực hay không?”
Lý Tiểu Bảo nghe nói như thế, ánh mắt sáng lên: "Nương, con có biện pháp." Hôm nay phải lắp đặt cày sắt, Lý Tiểu Bảo cũng vô cùng phấn khích.
Liễu Phán Nhi động lòng, nhưng sau khi suy nghĩ, vẫn lắc đầu: "Không được, con cũng nói rồi, phải vượt qua hai ngọn núi, hơn nữa đó là sâu trong rừng rậm, nhất định sẽ có rất nhiều thú dữ. Người ở trong hoàn cảnh như vậy không an toàn."
Liễu Phán Nhi khó hiểu: "Bây giờ ở đâu mà không có chỗ đóng băng chứ?"
"Đương nhiên có, đi nơi có suối nước nóng, lúc phụ thân đi săn, nói vượt qua hai ngọn núi, thì có một vùng suối nước nóng lớn. Nhiệt độ xung quanh rất cao, nơi đó quanh năm không đóng băng." Lý Tiểu Bảo trả lời: "Đi nơi đó kiểm tra không tốt sao?”
Lý Tiểu Bảo cười nói: "Nương, con biết đất đai bây giờ đóng băng đúng là không thể cày cấy, nhưng chúng ta có thể đến nơi không đóng băng."
Thợ mộc Vương và thợ rèn Chu vội vàng cảm ơn: "Đa tạ phu nhân."
Lý Tiểu Bảo gật đầu: "Người nói đúng, bây giờ chúng ta đón năm mới đã. Tất cả chờ năm sau hãng nói."
Liễu Phán Nhi mỉm cười, nói với thợ mộc Vương và thợ rèn Chu: "Sắp sang năm mới rồi, các ngươi về trước đi. Đợi sau Tết Nguyên Tiêu thì sẽ không còn lạnh nữa, các ngươi lại đây. Ta sẽ cho người chuẩn bị một ít quà tết cho các ngươi, chúc các ngươi năm mới vui vẻ."
Mặc dù nàng cũng muốn thử nghiệm càng sớm càng tốt, nhưng an toàn là điều quan trọng nhất.
Với một giỏ đây thức ăn và nước uống đồ dùng, cả hai vui vẻ rời đi.
Đi qua hội Nghênh Xuân ở trấn Cát Tường, bọn họ lại dùng tiền thưởng Liễu Phán Nhi cho, mua một ít đồ về nhà.