Chương 639: Làm Bùa Đào, Viết Câu Đối Xuân. (1)
Bây giờ là Tết Nguyên đán, họ có thể có thể đến đây đón năm mới với ông ta, ông cụ Chu rất hài lòng.
"Cảm ơn cha." Vương thị cảm tạ, đặt chén trà vào tay mọi người: "Cha, ở đây chúng ta đều là người nhà cả, con cũng không vòng vo. Đại Lang nhà chúng ta qua năm mới là 15 tuổi rồi. Con đã từng tìm hôn sự nhưng không tìm được người phù hợp. Hai ngày trước con đến của hàng vải Cát Tường của A Phương và A Lệ, cả hai nó đều rất ưa nhìn. Chúng có thể mở một cửa hàng là do chúng có năng lực. Con muốn làm mai cho Đại Lang, nhờ mẹ chồng thu xếp hỗ trợ nhưng mẹ chồng lại không đồng ý, còn nói chúng con tâm si vọng tưởng."
Ông cụ Chu sửng sốt, thâm nghĩ ngày thường ông ta gặp A Phương và A Lệ, quả thực rất tốt, hơn nữa quan trọng hơn là ông ta nghe nói sau này hai chị em đó kết hôn, mỗi người sẽ có một cửa hàng làm của hồi môn.
Ngẫm lại một nhà con trai lớn nhà mình, trong nhà có mấy chục mẫu đất, lợi nhuận sản xuất trong nhà, cũng không nhiều bằng cửa hàng.
"Con xem lại đi, ta sẽ nói cho mẹ chồng con. Chuyện tốt như vậy, đương nhiên phải nghĩ tới người nhà." Ông cụ Chu để bụng, không chỉ là do coi trọng A Phương và A Lệ, mà còn vì coi trọng của hôi môn của bọn họ.
Trong lòng Vương thị đắc ý, lòng cha chồng vẫn còn hướng về gia đình: "Đa tạ cha."
Thật ra Chu Lão Tam ở trấn Cát Tường một thời gian dài, hiểu rất rõ về mẹ kế của mình.
Mặc dù có hơi nịnh hót nhưng rất khôn ngoan. Những việc bà ta không muốn làm, chứng tỏ việc đó rất không được xem trọng.
Nếu cưới được Lý Phương, không cần tốn nhiều sức cũng có thể có cửa hàng, thực sự là quá tốt.
Nghe thấy lời này, Vương thị không vui: "Tam đệ, nhà chúng ta cũng đâu có kém, trong nhà cũng có mấy chục mẫu đất! Lý Phương chẳng qua cũng chỉ dựa vào danh tiếng của Đức Thụy phu nhân, hơn nữa cha mẹ hòa ly, mẹ cũng không có bản lĩnh gì, Đại Lang nhà ta có thể để ý nàng, đó cũng là may mắn của nàng."
"Rất nhiêu người để ý hai cô nương nhà người ta. Nếu Đại Lang có thể thi đỗ tú tài, ta sẽ mặt dày đi xin hỏi giúp Đại Lang. Nếu thi không qua, việc này chỉ được để người trong nhà biết, không được mang ra ngoài nói lung tung. Đắc tội với Đức Thụy phu nhân nghĩa là đắc tội với quan phủ. Mặc dù nhà chúng ta có đất, có cửa hàng, nhưng ở trong mắt các quan thì chả là gì."
Ông cụ Chu biết Đức Thụy phu nhân không dễ chọc, Lý Nguyên Thanh lại càng không dễ chọc, thấy dâu cả không biết nặng nhẹ đắc tội với người ta: "Dâu cả à, lão tam cũng là có ý tốt, cũng không phải là có ý chướng mắt Đại Lang. Đức Thụy phu nhân là người có danh tiếng trước mặt bệ hạ, cho dù là dưỡng nữ (con gái nuôi) của nàng thì đó cũng là người vô cùng tốt. Vẻ ngoài ưa nhìn, có năng lực, lại còn có cửa hàng trong trấn làm của hồi môn."
Đối mặt với sự chỉ trích của đại tẩu, Chu lão tam sửng sốt, quay đầu về phía phụ thân: "Cha, cha nói chuyện với đại tẩu đi. Đừng để chuyện hôn nhân không thành lại còn đắc tội với Đức Thụy phu nhân."
Vương thị không chấp nhận, cảm thấy con trai bà ta là tốt nhất, nhất là khi nghe thấy Lý Phương có cửa hàng trên trấn làm của hồi môn, trong lòng càng vui sướng hơn.
Chu Lão Tam suy nghĩ một hồi, cũng hiểu được Đức Thụy phu nhân chướng mắt cháu trai mình nên cười nói: "Đại Lang học rất giỏi, qua một năm là có thể đi thi. Nếu là tú tài thì đi câu hôn. Nếu không thi được thì đừng trèo cao."
Lý Anh Nương nghe đại tẩu và cha chồng nói chuyện, trong lòng ảo não cảm thấy Vương thị "Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga". Cái đứa con trai bụi đời của Vương thị còn không cao bằng nàng ta đâu, vậy mà còn muốn mơ ước Lý Phương.
Đợi đến lúc con trai bà ta đỗ tú tài, có nhiều người đến nhà bà ta cầu thân, lúc đó bà ta chưa chắc đã coi trọng Lý Phương đâu!
Si tâm vọng tưởng rất nghiêm trọng.
Vương thị cười cợt nhả: "Cha, con biết rồi."