Chương 649: Hung Hăng Mà Đánh (2)
Lý Đại Tráng dẫn người khiêng Triệu Ngọc Thụ ra khỏi nhà, đặt hắn ta nằm sấp lên một chiếc ghế đẩu dài.
Triệu Ngọc Thụ hét lên: "Các ngươi không thể vận dụng tư hình lên người ta, các ngươi mau thả ta ra! Ta đánh tức phụ của ta, mắc mớ gì đến các ngươi, bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác."
Thấy Triệu Ngọc Thụ không biết hối cải, vẫn còn thản nhiên kêu gào, Liễu Phán Nhi lập tức ra lệnh: ˆBa mươi gậy.'
Hai người cầm gậy dùng sức đánh vào mông Triệu Ngọc Thụ: "Bang bang bang..."
"A....' Triệu Ngọc Thư kêu thảm thiết, đau đến khàn cả giọng: "Ta muốn báo quanl Ta muốn báo quan! Các ngươi mau thả ta rail"
Ông cụ Triệu thương con trai, muốn xông lên, lại bị ngăn lại: "Các ngươi đừng đánh nhi tử của ta, cùng lắm thì sau này không đánh Quách thị nữa."
Triệu phu nhân vừa lo vừa giận, nhưng không thể xông vào: "Liễu Phán Nhi, người đàn bà đanh đá như ngươi, dám đối xử với nhi tử của ta như vậy, ngươi thật là ác độc, ngươi là đồ sát nhân, ngươi muốn giết nhi tử của tai"
Liễu Phản Nhi nhìn Triệu phu nhân với ánh mắt khinh thường, loại người này là loại người độc ác nhất, khi còn trẻ bị mẹ chồng hành hạ. Giờ làm mẹ chồng rồi, liền cả thấy mình có thể xoay người, liền tìm đủ mọi cách để bắt nạt con dâu.
Lúc này, không chỉ có người của thôn Lý gia, mà ngay cả người trong thôn Triệu gia cũng sợ hãi không nói nên lời.
"Nhục mạ cáo mệnh phu nhân được triều đình thân phong, bịa đặt gây sự, phạt vả miệng hai mươi cái." Liễu Phán Nhi trâm giọng nói: "Đánh cho ta! Cho dù các ngươi muốn rời khỏi trấn Cát Tường, thì cũng phải nhận hình phạt trước rồi mới được rời đi."
Lúc đầu, Triệu phu nhân vẫn còn hùng hùng hổ hổ, nhưng miệng bà ta đã bị đánh sưng lên, rốt cuộc không thể chửi thê được nữa.
Miêu Nhi tỷ đã tát Triệu phu nhân hai mươi cái trước mặt mọi người.
Người trong trấn không dám xuống tay, Miêu Nhi tỷ xông ra tát vào mặt Triệu phu nhân hai cái, Ngư Nhi nhanh chóng lao lên giữ chặt Triệu nương tử.
Ông cụ Triệu lúc đầu còn rất kiêu ngạo, nhưng khi nhìn thấy tức phụ cùng nhi tử của mình bị đánh thì sợ như chim cút, không dám hung hãng nữa.
Huống chỉ, hài tử của Quách thị chết yểu, lão thái bà này cùng toàn bộ gia đình không có trách nhiệm sao? Làm sao một người phụ nữ đang mang thai có thể bảo vệ con mình khi đang tìm kiếm thứ gì đó để ăn? Trên đường chạy nạn thiếu thốn thuốc men cứu chữa, tai họa ập đến chóng vánh, không ai biết ngày mai mình còn sống hay không.
Gần đây thôn trưởng Lý cũng phát hiện ra là những người trong trấn vì có tiên, mà dần trở nên nóng nảy. Bây giờ Liễu Phán Nhi trừng phạt nghiêm khắc những người vi phạm các quy củ và luật pháp, ông kiên quyết ủng hộ.
Liễu Phán Nhi nhìn xung quanh, hôm nay nàng không chỉ muốn dạy cho Triệu Ngọc Thụ này một bài học để làm gương, mà còn muốn giết gà dọa khỉ, để những người khác nhận ra được tâm quan trọng của việc tuân theo các quy cũ, tuân theo các luật pháp.
"Ở trấn Cát Tường, cuộc sống rất yên bình. Đây là kết quả cho sự nỗ lực chung của tất cả những người dân lương thiện chăm chỉ. Ta sẽ không bao giờ nhẹ nhàng tha thứ cho những người vi phạm các quy cũ và luật pháp của trấn Cát Tường. Lỗi nhẹ thì phạt nhẹ xem như khiển trách, lỗi nặng thì sẽ bị đưa đến quan trường, hơn nữa cả gia đình sẽ bị đuổi ra khỏi huyện Thôi Dương, trấn Cát Tường."
Trước đây, Liễu Phán Nhi luôn mỉm cười ha hả, trông rất dễ gần, nhưng lúc này biểu tình của Liễu Phán Nhi thật sự nghiêm túc, đường hoàng uy nghiêm, khiến mọi người không dám ngõ nghịch phản kháng.
"Đúng vậy, bất luận kẻ nào phá hoại sự an bình của trấn Cát Tường, sẽ không bao giờ qua mắt được chúng ta, nhất định sẽ được nghiêm trị." Thôn trưởng Lý trâm giọng nói: "Nếu ai vi phạm nghiêm trọng các quy cũ và luật pháp, Lý gia chúng ta sẽ không bao giờ dung thứ, đuổi ra khỏi thôn Cát Tường."