Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 658 - Chương 659: Thần Khí Canh Tác, Cày Khúc Viên (1)

Không Gian tồn trăm tỷ vật tư, mẹ kế đưa con trai chạy nạn Chương 659: Thần Khí Canh Tác, Cày Khúc Viên (1)

Chương 659: Thần Khí Canh Tác, Cày Khúc Viên (1)

Sau khi cày đất nhân tiện nghiền khối đất, một lần có thể làm hai việc khác nhau, đề cao hiệu suất rất lớn.

Hiệu quả như vậy khiến mọi người rất mừng rỡ.

Lý Đại Sơn không kịp chờ đoạt lấy từ trong tay người làm, hắn đỡ cày Khúc Viên, tự mình cảm nhận.

Lý Đại Sơn rất ngạc nhiên mừng rỡ, nói lớn: "Rất chuyên cần, tiết kiệm sức lắm!"

Lý Đại Sơn đỡ cày Khúc Viên, cày mấy vòng đất vẫn không chịu bỏ ra.

Thôn trưởng Lý ở bên cạnh đã sớm nóng nảy, cứng rắn đoạt cày sắt từ trong tay Lý Đại Sơn, tiếp tục cày trong một mảnh đất mới.

Lần này ông chuyển đầu cày xuống thấp, dù cày đất sâu hơn nhưng vẫn không tốn Sức.

Huyện lệnh Lưu thấy hiệu quả tốt như vậy, bây giờ mới bày tỏ: "Đức Thụy phu nhân, hai cái cày Khúc Viên mới còn lại đó, bổn quan chuẩn bị phái người đưa đến kinh thành, đúng lúc có thể đuổi kịp lễ cày lớn vào mùa xuân tháng ba."

Ban đầu dân chúng còn cảm thấy quan phủ cố ý, muốn thu nhiều phí gia công nên không muốn thay đổi. Dân chúng hiểu biết thấy có người mua cày Khúc Viên kiểu mới, cày đất vừa tiết kiệm sức vừa nhanh thì một đám mới nôn nóng thay đổi.

Lưu đại nhân cười ha hả bảo: "Đây là chuyện nên làm!"

Thợ mộc Vương và thợ rèn Chu vê đến huyện thành, mỗi ngày dẫn người chế tạo nhiều kiểu cày sắt mới. Nhanh chóng phân phát ra ngoài, khiến dân chúng huyện Thôi Dương dùng cày sắt tốt nhất.

Lưu đại nhân để người mang hai cái cày Khúc Viên hoàn chỉnh và bản vẽ lên xe ngựa, đưa về kinh thành.

Lưu đại nhân mang hy vọng tới, vui vẻ ra về. Ông ấy cũng biết bản lĩnh của Đức Thụy phu nhân ở chuyện đồng án, không ai có thể địch lại, khiến người ta kính nể.

Ngoài ra, họ còn căn cứ vào nhắc nhở của Liễu Phán Nhị, cải tiến cày sắt trên cơ sở ban đầu, dân chúng có thể tiêu ít tiền là lấy được một cày Khúc Viên.

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Vậy phiên Lưu đại nhân phái người đưa đến kinh thành."

Lý Tiểu Bảo đứng bên người mẫu thân, sau khi nghe câu này của mẫu thân, cậu như có điều suy nghĩ. Trong tay Chu Thúy Hoa cầm bánh nướng, tới nhà Liễu Phán Nhi tán gẫu, vừa ăn vừa nói: "Vợ Nguyên Thanh, đầu óc con sao dùng tốt dữ vậy? Không chỉ giỏi làm ruộng, con còn có thể biến đổi tốt nông cụ. Hồi trước một ngày chỉ có thể trồng mấy mẫu đất, giờ một ngày có thể trông mười mấy mẫu, còn không tốn sức như trước kia. Thật sự sẽ là cứu tinh của dân chúng bọn ta, ta cũng muốn cho con nhãn hiệu Trường Sinh trong nhà.

Nghe thấy ý tâng bốc chân thật trong câu nói của Chu Thúy Hoa, Liễu Phán Nhi dở khó dở cười, nàng cười khan hai tiếng, khiêm tốn trả lời: "Cái này hả, thật ra thì rất đơn giản. Gặp phải vấn đề rồi nghĩ biện pháp giải quyết. Nghĩ nhiều, hơn nữa trong tay ta có bạc, còn được quan phủ ủng hộ, thử nghiệm dễ hơn người khác nhiều, sẽ thành công vậy cũng tỏ vẻ dễ thấy."

Dạo này thợ mộc Lý thôn Cát Tường và hai con trai cùng bận rộn, dùng đầu cày dự trữ, thay đổi bộ phận trên gỗ.

"Được rồi, thẩm đừng khen ta nữa." Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Toàn bộ phân bón mùa đông cũng nên bón phân cho đất, cây cải dầu trong đất mới có thể sinh trưởng tốt. Năm nay nhà ta còn muốn thử gieo hai vụ lúa. Thời tiết ấm lên, ta chuẩn bị ươm giống."

Mẫu thân nói rất đúng, Lý Tiểu Bảo nhớ kỹ trong lòng.

Mắt Chu Thúy Hoa lộ vẻ hâm mộ: "Ta cũng gặp phải vấn đề, ta cũng nghĩ cách giải quyết, nhưng ta không nghĩ ra được nên giải quyết thế nào. Con người còn cần xem đầu óc. Trong đầu những bọn đần kia đều là đá, trong đầu người bình thường như bọn ta là bột mì, như đầu con, chắc là làm từ vàng bạc châu báu nhỉ."

Gặp phải vấn đề thì nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề. Nghĩ nhiêu là tìm được cách giải quyết.

Chu Thúy Hoa sững sờ: "Trồng lúa nước ở đây cũng phải ba tháng. Hiện giờ chúng ta ươm giống quá sớm, sẽ chết rét đấy."

Bình Luận (0)
Comment