Chương 673: Lễ Nghĩa Và Đãi Ngộ, Trọng Dụng. (1)
Sau khi thuê một chiếc xe ngựa, Đường Vân Sơn mang theo hành lý và con trai mình lên.
Chỉ là xe ngựa quá nhỏ, Đường nương tử không thể ngồi lên.
Liễu Phán Nhi vẫy tay: "Tẩu tử Đường gia, tẩu đi chung xe ngựa với ta đi."
Đường nương tử lúng túng nói: "Người ta rất bẩn, ta chỉ cân chen chúc với đương gia là được thôi, không thể mạo phạm phu nhân."
Liễu Phán Nhi quan sát, mặc dù bốn người này nhếch nhác, nhưng quần áo vẫn tính là sạch sẽ, cũng không có bụi đen dưới móng tay.
"Ta không để ý đâu, đi thôi, nhân lúc hãy còn sớm, chúng ta mau chóng lên đường." Liễu Phán Nhi nói: "Đợi lát nữa qua cổng thành, ta sẽ giải thích với những người gác cổng."
Đường nương tử không thể từ chối nữa, lúc này mới lên xe ngựa.
Khi đi qua cổng thành, Liễu Phán Nhi cẩn thận giải thích với người gác cổng thành. Bởi vì Liễu Phán Nhi thường xuyên đến huyện thành, lại ra tay hào phóng, người gác cổng biết Liễu Phán Nhi.
Mặc dù nói như vậy, nhưng Liễu Phán Nhi biết rằng Đường nương tử vẫn còn luyến tiếc quê hương của mình lắm.
Ngồi trong xe ngựa, Đường nương tử khá thận trọng.
Liễu Phán Nhi gật đầu, lại hỏi: "Vậy song thân phụ mẫu ở quê nhà, tẩu đã thu xếp ổn thỏa rồi chứ?"
Đường nương tử khách sáo, giọng cảm kích: "Không vất vả, mạng của phu quân nhà ta là do Lý tướng quân cứu, không có Lý tướng quân, phu quân nhà ta làm sao có thể trở về được. Hắn nói, nếu tướng quân cần hắn, hắn sẽ làm bất cứ điều gì."
Liễu Phán Nhi nhẹ nhàng hỏi: "Nương tử Đường gia, trong chuyến đi này tẩu đã vất vả rồi."
Đường nương tử đỏ hoe mắt: "Cha nương đương gia nhà ta chết vì bệnh khi hắn đang chiến đấu. Nương ta chết trẻ, cha ta tái giá. Ở quê không có gì đáng suy nghĩ bận tâm cả."
Thấy rằng Liễu Phán Nhi biết những người này, hắn để Đường Vân Sơn và những người khác ra cổng thành. Đôi mắt Đường nương tử sáng lên, tràn đầy hy vọng: "Thực sự sẽ sắp xếp một nơi để ở chăng?"
Đây là bản tính của con người.
Liễu Phán Nhi nhẹ nhàng an ủi, mỉm cười: "Tẩu tử Đường gia, đừng lo lắng, tẩu và đại ca Đường gia đã vượt muôn trùng nghìn dặm tìm đến đây, ta và phu quân sẽ không bao giờ bạc đãi các ngươi. Sân nhỏ trong trấn đã được xây dựng, đợi lát nữa ta sẽ sắp xếp cho các ngươi ở đó."
Quê hương khó rời, ấm chỗ ngại dời.
Đường nương tử không dám tin: "Phu nhân, hai đứa con trai nhà ta thật sự không cần tiêu bạc để đi học sao?"
"Phu quân ta muốn tìm một số huynh đệ đáng tin đến đây giúp ta. Suy cho cùng chàng ấy luôn ở bên ngoài, không thể yên tâm việc trong nhà. Một trấn lớn như vậy, có rất nhiều hàng hóa. Tẩu tử, tẩu biết làm gì? Đến lúc đó ta sẽ sắp xếp công việc cho tẩu và trả lương cho tẩu. Con trai tẩu chưa lớn lắm, nên đi học để biết đọc và tính toán, ta sẽ trả học phí."
Đường nương tử không thể tin nổi.
Liễu Phán Nhi không nói những lời hoa mỹ gì gì đó, mà dùng ngôn ngữ đơn giản để sắp xếp cho cả nhà họ: "Đương nhiên, ta sẽ không nói đùa với tẩu tử Đường gia. Ta là trưởng trấn của trấn Cát Tường. Cùng với việc làm ăn ngày càng phát đạt, trộm cắp vặt hay tội phạm là điều khó tránh khỏi."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Ta sẽ trả, tẩu tử Đường gia không cần lo lắng."
Đường nương tử cuối cùng cũng nở nụ cười, cũng không còn cẩn trọng như lúc đầu: "Ta không có bản lĩnh gì, chỉ có chút sức thôi, ta biết làm ruộng, nuôi heo, nhưng ta chỉ biết làm việc nặng nhọc chứ không làm được việc tinh vi khéo léo."
"Tẩu tử Đường gia, vừa hay chuồng heo đã xây xong, đến lúc ấy nhà ta sẽ nuôi hai mươi con heo, chuyên nuôi heo thôi. Bao bữa trưa, ta sẽ trả cho tẩu hai mươi văn một ngày.
Liễu Phán Nhi hứa hẹn, mặc dù mức lương như vậy không nhiều nhưng cũng không ít. Suy cho cùng nàng còn cung cấp cho gia đình Đường Vân Sơn một mảnh sân, không tính bạc thuê nhà, miễn phí cho họ ở. Nếu họ sẵn sàng mua, Liễu Phán Nhi có thể bán chúng với giá rẻ.