Chương 684: Mua Heo Con (1)
Liễu Phán Nhi mời bọn họ ngồi xuống, vừa ăn vừa nói: "Tẩu tử đừng nói như vậy. Bánh mì ngon như vậy, còn ghét bỏ sẽ bị trời phạt đó. Ngẫm lại khi chúng ta còn ở nhà cũ chạy nạn, vỏ cây rau dại gì cũng đã ăn qua. Tại thời điểm đó, ta mới ý thức được vàng bạc tất nhiên quan trọng, nhưng khi đối mặt với thiên tai, lương thực mới là là cân thiết nhất."
Liễu Phán Nhi nói những lời này, kéo gân quan hệ với gia đình Đường nương tử, không hề xem là người ngoài.
Đường nương tử cảm động: "Phu nhân nói đúng, nói chúng ta ở trước kia cũng có tai họa. Có một năm, chúng ta trái du, ăn đến mức toàn thân ta sưng vù, nhưng không có biện pháp, không ăn sẽ chết đói."
"Cố gắng hết sức ở lại phía nam, sẽ không cần chạy nạn." Liễu Phán Nhi nhẹ giọng nói: "Nơi này tuy cũng có tai họa, nhưng không đến mức không thu hoạch được chút nào. Tẩu tử, mọi người đến đây, sau này tuyệt đối sẽ không hối hận đâu."
Đường nương tử cười nói: 'Không hối hận, không hối hận, hiện tại cũng không hối hận. Phu nhân trọng đãi chúng ta, gia đình chúng ta vô cùng cảm kích. Phu nhân, chúng ta cũng không phải đến không, người nói mời ta nuôi heo, hiện tại bắt heo con là thích hợp nhất. Người xem xem, bao giờ thì bắt heo con?”
Liễu Phán Nhi do dự: "Mọi người vất vả đường xa, còn không nghỉ ngơi tốt, không thích hợp làm việc nặng.
Đường nương tử xua tay cản lại: "Phu nhân, chúng ta ăn uống no đủ là có thể làm việc. Hơn nữa, nuôi heo cũng không buồn chán, ta có thể làm. Phu nhân không sắp xếp ta làm việc, trong lòng ta mới không kiên định đây!
Thấy Đường nương tử kiên trì, Liễu Phán Nhi cũng đồng ý: "Vậy ngày mai đi, sáng mai ta sẽ cho người đưa tẩu đi bắt heo con. Trước tiên bắt mười con heo con, nuôi thử xem.
Tại nhà Liễu Phán Nhi, chuẩn bị một bàn ăn phong phú chiêu đãi Đường gia, khách và chủ đều vui.
Liễu Phán Nhi cười: "Có rất nhiều chuồng heo ở bên cạnh sườn núi, nếu muốn nuôi nhiều heo, góp nhiêu phân bón cây trông một chút. Đợi sau khi ăn xong cơm trưa, ta dẫn tẩu đi xem."
Đường Vân Sơn nhìn bầu không khí vui vẻ hòa thuận, lúc này mới yên lòng.
Lý Đại Bảo đưa Đường Đại Trụ cùng Đường Nhị Trụ đi giới thiệu các đệ đệ, muội muội, còn dẫn họ đi dạo quanh thôn, nhanh chóng hiểu rõ thôn Cát Tường, tranh thủ sớm dung nhập vào thôn.
Nói nói cười cười, đều là nói chuyện nhà nông, hơn nữa Lưu thị ở bên cạnh cũng nói chuyện nuôi heo, Đường nương tử rất nhanh đã thân cận với gia đình Liễu Phán Nhị, cũng dần dung nhập vào thôn Cát Tường.
Tới đây, xem như là đến đúng nơi rồi.
"Nếu chuồng heo đủ lớn, vậy trực tiếp bắt hai mươi con, vùng phía nam này cỏ nhiều, cắt cỏ cho heo, thêm một chút trấu cám là đủ nuôi những con heo này." Đường nương tử thật lòng muốn giúp Liễu Phán Nhi nuôi nhiều heo, cố gắng biểu hiện năng lực của bản thân.
Đường nương tử lắc đầu: "Chuồng heo lớn như vậy, nuôi hai con quá ít, cho dù nuôi bốn con cũng có thể. Chẳng qua, nuôi nhiều heo, sẽ cần đặc biệt chú ý. Một khi bị bệnh, rất dễ lây lan. Nhưng mà ta có biện pháp khác. Phu nhân, người chuẩn bị một ít vôi. Về sau mỗi ngày ta quét tước chuồng heo, tẩy rửa sạch sẽ, sẽ phun thêm một chút nước vôi, có thể giữ gìn sạch sẽ, nuôi nhiều heo cũng không có vấn đề gì. Nhưng nuôi nhiều quá, một mình ta không làm hết việc."
Đến nơi, vừa nhìn thấy chuồng heo, Đường nương tử trợn mắt há hốc mồm, đi quanh chuồng heo nhìn vài lân, tự tay sờ lên gạch tường cùng gạch ngói: "Phu nhân, làm heo nhà người cũng thật có phúc, chuồng heo còn dùng gạch ngói."
Liễu Phán Nhi nghe vậy, dở khóc dở cười: "Những loại gạch này đều không đạt tiêu chuẩn, sau khi bị ta kiểm tra ra thì không có chỗ sử dụng đến nó, ta cũng không muốn dùng mấy thứ này xây nhà cho người ta, vậy nên liền làm cái chuồng heo tại đây. Một cái chuồng heo nuôi hai con heo, ở đây còn mười hai cái chuồng heo, có thể nuôi hai mươi bốn con."
Ăn cơm xong, Đường nương tử bắt đầu thúc giục Liễu Phán Nhị, tới chuồng heo nhìn xem.