Chương 717: Từng Thấy Gót Sen Ba Tấc Của Nữ Tử Chưa? (1)
Tuy rằng không phải quá nhiều, nhưng mấy tiểu nhị đều cực kì kiên nhẫn, không chê phiền toái. Có người ngỏ ý muốn lấy một ít đầu vải lẻ to bằng mấy đầu ngón tay, chưởng quầy Tiểu Lý cũng rất hào phóng, tặng người ta luôn.
Buổi chiều Liễu Phán Nhi trở lại cửa hàng, vốn đang muốn hỏi thăm một chút, nhưng lại phát hiện có rất nhiều khách hàng, cũng phải tới hỗ trợ. Chưởng quỹ Tiểu Lý nhìn sổ sách, cầm bàn tính, tính toán lách cách không ngừng, nụ cười tươi trên mặt cũng càng ngày càng rạng rỡ.
Việc buôn bán của cửa tiệm không tồi, người làm chưởng quỹ như hắn ta cũng vững lòng. Đồ vật tốt, hơn nữa tiểu nhị lại kiên nhẫn cần mẫn, sau này việc làm ăn của cửa tiệm sẽ càng ngày càng tốt.
Nhìn mặt trời đã sắp xuống núi, Báo Tử vội vàng hỏi: "Phu nhân, hôm nay chúng ta có trở vê không?”
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Cửa hàng đã có chưởng quỹ Tiểu Lý, ta ở tại bên này cũng không có việc gì làm. Ta sẽ trở về, hiện tại đúng là thời điểm bận rộn nhất ngoài đồng ruộng, chuyện của ngày mai còn rất nhiều."
"Vậy chúng ta đi nhanh thôi, nhưng đừng chờ đến lúc trời tối, không dễ đi, nguy hiểm." Báo Tử nói xong liền đi ra hậu viện đánh xe ngựa.
Liễu Phán Nhi cùng bàn giao đôi lời cùng chưởng quỹ Tiểu Lý, ngồi lên xe ngựa quay về trấn Cát Tường.
Ngay vào lúc Liễu Phán Nhi vội vàng xử lý chuyện của cửa hàng cùng chuyện ngoài đồng ruộng, Chu Bình Đế ở kinh thành cũng nhận được cày Khúc Viên của Huyện lệnh Lưu trình lên.
Vẻ mặt Chu Bình Đế nặng nề, nhìn về phía Cố Thiệu: "Bên Tây Bắc có thể chống đỡ không?”
Cố Thiệu cười khẽ: "Bệ hạ, lúc trước cứ ba tháng mỗi năm ngài đều có đại điển cày bừa vụ xuân, ngài cày ruộng, Hoàng Hậu nương nương ở phía sau rải hạt giống, hẳn là ngài cũng đã biết nên sử dụng lưỡi cày như thế nào. Bây giờ cái này lại có hơi khác với lưỡi cày thẳng lúc trước, là cày Khúc Viên, nhưng ta cảm thấy hẳn là cách dùng cũng không khác là bao, sẽ không quá khó. Nếu Bệ Hạ không yên tâm, không bằng tìm một chỗ thử trước để xem? Thuần thục một chút, nếu thật sự dùng tốt thì dùng vào đại điển cày bừa vụ xuân, sau đó lại thông qua Đại Ti Nông để mở rộng ra toàn Đại Chu."
Chu Bình Đế cười ha hả, tâm trạng sung sướng: "Cố ái khanh đàm phán cùng Tây Vân Quốc thế nào rồi?"
"Bệ hạ anh minh." Cố Thiếu khen tặng.
Chu Bình Đế gật gật đầu: "Đúng vậy, Cố ái khanh nói có lý, không thử xem thì làm sao mà biết được có dùng tốt hay không. Sắp tới giờ nghỉ ngơi tắm gội, vừa lúc thử xem."
Cố Thiệu bình tĩnh, cung kính trả lời: "Tây Vân Quốc cảm thấy chúng ta ra giá quá cao, muốn khai chiến cùng chúng."
Chu Bình Đế nhìn kỹ lưỡi cày, hỏi Cố Thiệu: "Cố ái khanh, cái lưỡi cày này có thật sự dùng tốt như lời Lưu Hằng nói sao?"
Chu Bình Đế cười cười, ánh mắt xẹt qua một cái sổ con, đột nhiên dâng trào tâm huyết hỏi: "Cố ái khanh, đã từng nhìn thấy gót sen ba tấc của nữ tử chưa?"
Chu Bình Đế cười, gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi, trấm sẽ chờ. Nếu muốn thay đổi, vậy thì không thể bỏ dở nửa chừng, thất bại trong gang tấc."
Cố Thiệu khen tặng: "Bệ hạ anh minh."
Cố Thiệu trả lời: "Vi thân cảm thấy có thể được, tuy rằng Lý Nguyên Thanh cũng chỉ là một tên vũ phu, nhưng hắn ta không phải mãng phu, có dũng có mưu, mưu kế chồng chất. Thần tin tưởng không lâu sau sẽ có được kết quả tốt, bệ hạ đợi một chút, đừng sốt ruột."
Cố Thiệu sửng sốt, không biết vì sao bệ hạ lại đột nhiên hỏi cái này, nghi hoặc: "Bệ hạ, vi thân ngay cả một thị thiếp cũng không có, làm gì đã nhìn thấy chân nữ tử? Càng chưa từng thấy qua có đôi chân gót sen ba tấc! Thế nhưng vi thần cảm thấy gót sen ba tấc chỉ là dùng để hình dung những nữ tử yêu kiều, cũng không phải thật sự miêu tả vê bàn chân ba tấc."