Chương 726: Nhà Nhà Đêu Có Thịt (1)
"Ngoài ra, tri phủ đại nhân cũng bắt đầu tuyên truyền, nhận được nhiều lời khen ngợi. Vài này trước đi phủ thành, Triệu đại nhân còn bảo ta chuyển lời cảm ơn của hắn."
Liễu Phán Nhi cười nhẹ: "Triệu đại nhân khách sáo rồi, ta có thể thuận lợi như vậy, cũng là do có được sự ủng hộ của Lưu đại nhân và sự chiếu cố Triệu đại nhân. Nếu không có hai người, ta không thể nào làm tốt được những việc này. Lương công công vê đến kinh thành, phải ở trước mặt bệ hạ thay hai vị đại nhân cần kiệm yêu dân nói mấy lời hay mới được."
Lương công công cười ha ha: "Đó là chuyện đương nhiên. Bệ hạ cũng rất hay khen ngợi Lưu đại nhân cùng Triệu đại nhân, sau này chắc chắn có thể lấy được sự trọng dụng.'
Trong lòng Lưu đại nhân kích động, ông ấy biết đi theo Liễu Phán Nhi làm việc, chắc chắn sẽ có kết quả tốt đẹp. Ông ấy là một huyện lệnh nhỏ nhoi, bây giờ cũng có thể lọt vào mắt bệ hạ. Chỉ cần làm việc chăm chỉ, sau này chắc chắn tiên đồ sáng lạn.
Ông ấy thân là một chi nhỏ của Lưu gia ở Nam Nguyên, có thể nhận được sự ủng hộ của gia tộc không nhiêu. Có thể tìm được Từ sư gia đến trợ giúp đã là vắt kiệt hết nhân mạch của người trong nhà.
Ngoài ra, còn mượn dùng đến quan hệ bên nhà nhạc phụ, kế sách thiếu thốn Giang Nam.
Ông ấy vốn dĩ chăm chỉ cẩn thận làm việc mà hiệu quả không lớn, nhưng ông ấy ăn may, tại huyện Thôi Dương gặp được Đức Thuy phu nhân. Không những gia tăng dân số huyện Thôi Dương, còn đẩy mạnh phát triển ở địa phương.
Nông sản đạt sản lượng cao, công cụ cũng có sản lượng, không ngừng xuất hiện đồ vật tốt càng khiến ông ấy mở mang tâm mắt, cũng khiến thành tích của ông ấy trở nên tốt đẹp.
Nhìn thấy trong nhà chất đầy đồ đạc, Lưu thị sờ sờ vân cẩm* lại sờ sờ thỏi bạc trong hòm.
"Đa tạ bệ hạ quan tâm, vi thần cai quản một vùng, chính là thay bệ hạ bảo vệ bách tính một phương." Lưu đại nhân cúi người cảm tạ, trong lòng cảm kích.
Chu Thuý Hoa và Lưu thị đích thân xuống bếp nấu ăn, không những đẹp mắt mà còn ngon.
Liễu Phán Nhi nói cho Lương công công chuyện đồng áng, Lương công công nói cho Liễu Phán Nhi tình hình trong kinh thành, cũng nói đến Lý Nguyên Thanh ở chiến trường Tây Bắc, tất cả đều thuận lợi, không cần nhớ mong.
Lương công công gật đầu cười nói: "Vậy ta ở kinh thành đợi tin tốt của các người!"
Ở bên này ăn xong cơm trưa, Lương công công và Lưu đại nhân mới rời đi.
Đức Thuy phu nhân là ân nhân của ông ấy!
"Đây là giá mà ta bán cho người nhà mình, còn bán cho người khác, nhà như vậy ít hơn một trăm lượng, ta tuyệt đối không bán."
"Liễu muội muội, ngươi thật có tài năng!" Lưu thị khen ngợi: "Lúc trước nhà ta mua cửa hàng, còn xây nhà, ngân lượng trong nhà sắp bị dùng hết, thời gian trước còn thấy ngươi sầu não. Bây giờ bệ hạ thưởng cho chúng ta nhiều tiền thưởng như vậy, đủ ngươi dùng một thời gian rồi."
Liễu Phán Nhi công nhận, cười nói: "Đương nhiên, ta muốn xây càng nhiều nhà trên trấn của chúng ta, hấp dẫn càng nhiều người đến trấn của chúng ta. Thời gian trước Đường nương tử còn nói cho ta biết viện mà nàng ta sống đáng bao nhiêu tiền, có giá bốn mươi năm lượng bạc."
*Vân cẩm: đặc sản Nam Kinh, một loại tranh thêu hoa văn trên lụa.
Nghe đến đây, ánh mắt Lưu thị tràn đầy kinh ngạc: "Một trăm lượng bạc, có thể bán được sao? Đó không phải số tiền nhỏ, bán không được, nhà đã xây xong để trống như thế thì thật đáng tiếc."
Liễu Phán Nhi cười nhẹ: "Mua không nổi, có thể cho thuê nhà mài Dựa vào diện tích lớn bé, một tháng một đến hai lượng bạc, người có nhu cầu đều có thể thuê."
Lưu thị mắt sáng lên, đột nhiên nhớ ra Triệu nương tử hỏi thăm nàng ấy nhà trong trấn: "Liễu muội muội, lúc trước Triệu nương tử hỏi ta nhà trong trấn có thể bán cho người ở thôn không? Ta vẫn luôn bận, quên mất hỏi. Nếu như có thể bán, vậy thì bán cho bọn họ cũng được.