Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 73 - Chương 73: Những Thổ Phỉ Cường Đạo Đó Sẽ Đuổi Tới Chỗ Này Sao? (2)

Không Gian tồn trăm tỷ vật tư, mẹ kế đưa con trai chạy nạn Chương 73: Những Thổ Phỉ Cường Đạo Đó Sẽ Đuổi Tới Chỗ Này Sao? (2)

Chương 73: Những Thổ Phỉ Cường Đạo Đó Sẽ Đuổi Tới Chỗ Này Sao? (2)

Lý Đại Bảo cũng thật sự sợ hãi rồi, lo lắng những thổ phỉ đó đuổi theo, cả nhà phụ nữ và trẻ em bọn họ chạy trốn càng thêm khó khăn: "Con đi nói cho thôn trưởng."

Mấy người khập khiễng kia nâng nhau vào sơn động.

Lưu thị cũng bị nâng vào sơn động, dùng nước ấm giặt sạch chân, cơ thể lạnh băng mới dân dần phục hồi tinh thần lại.

Lý Phương và Lý Lệ đun nước sôi, một cầm cơm nắm: "Nương, đừng sợ, chúng ta đã may mắn chạy ra rồi."

Lưu thị uống nước xong, mặt lộ vẻ may mắn, nghĩ lại mà sợ: "May mắn tam thẩm và thôn trưởng con nhanh chóng quyết định, không có ở lại gân cửa Đại Độ, nếu không chúng ta đều là phụ nữ và trẻ em sẽ bị bắt toàn bộ mất. Ta nghe nói nam nhân sẽ bị đưa đến quặng mỏ, nữ tử trẻ tuổi sẽ bị bán vào nơi dơ bẩn, nữ nhân có tuổi sẽ bị bán vào gia đình giàu có làm nô làm tì. Kết cục thê thảm, chúng ta cũng không thể bị bắt được.'

Sắc mặt Liễu Phán Nhi ngưng trọng, nhìn nhìn bên ngoài, tuy rằng trời không mưa, nhưng cũng không có mặt trời, mặt đất thì lầy lội. Hiện tại đường đi không tốt, bọn họ muốn chạy trốn, nhưng lại có thể đi bao xa?

"Tam đệ muội, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Sau khi Lưu thị ăn no, sắc mặt tốt hơn một chút, dựa vào đống lửa bên cạnh, toàn bộ cơ thể hoàn toàn ấm hơn.

Trong lòng Liễu Phán Nhi không xác định, nhưng ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm nàng, nàng không thể biểu hiện ra sự hoảng loạn sợ hãi, nhàn nhạt cười cười: "Đại tẩu, chờ thôn trưởng lại đây sẽ cùng nhau bàn bạc. Xe đến trước núi ắt có đường, sẽ luôn có cách thôi. Chúng ta có thể tránh được kiếp nạn một lần, cũng có thể tránh được vô số lần."

Chỉ chốc lát sau, Lý Đại Bảo mang theo thôn trưởng Tào tới, mặt lộ vẻ vội vàng, nhìn thấy người tới, hơi sửng sốt: "Biểu ca, các ngươi... các ngươi cũng chạy nạn?"

Liễu Phán Nhi châm chước một lát rồi mới chậm rãi trả lời: "Chúng ta đi không nhanh, những thổ phỉ đó cũng đi chậm. Rõ ràng bọn họ có thể bắt được những nạn dân tụ tập cuồn cuộn không ngừng ở gần cửa Đại Độ, chắc sẽ không phí sức đuổi bắt ở trong núi rừng đâu."

Liễu Phán Nhi gói một ít bánh bao rau dại, đưa đến sơn động cách đó không xa, ba nữ hai nam hai đứa nhỏ, trong đó có một người phụ nữ trung niên, chắc là người một nhà. Tuy rằng vài người không còn sợ hại giống như vừa rồi, nhưng ánh mắt vẫn chứa sự sợ hãi như cũ.

Ánh mắt Lưu thị nhìn về phía vài người ở hốc cây cách đó không xa kia, gật đầu: "Đúng vậy, tam đệ muội, muội nói rất đúng. Nếu những thổ phỉ đó vẫn luôn kiên trì bắt thì mấy người kia cũng không có khả năng chạy trốn tới chỗ này. Chỗ này của chúng ta vẫn an toàn."

Bụng gia nhân này đói kêu vang, nhìn thấy bánh bao rau dại, cực kỳ cảm ơn, ăn ngấu nghiến.

Lý Dung nghe thấy lời này, thở phào nhẹ nhõm: "Nương, những thổ phỉ đó sẽ đuổi tới chỗ này sao? Bên ngoài mặt đường lầy lội, nếu gặp trời mưa, chúng ta cũng không đi được xa. A Nam còn bị bệnh, đi đường bệnh sẽ không tốt, trên đường sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Hán tử tráng niên kia là Chu Hải nhìn thấy thôn trưởng Tào, cuối cùng cũng không khống chế được sự đau khổ trong nội tâm, đôi mắt đỏ hoe nghẹn ngào: "Biểu đệ, giếng nước trong thành cũng cạn rồi, cho dù có lương thực, không chạy nạn cũng phải khát chết thôi. Dọc đường đi này quá dọa người rồi..."

Hán tử này chịu khổ cả đường đi rồi, đặc biệt là chuyện xảy ra ở cửa Đại Độ, làm ông ấy hiểu quan phủ và những thổ phỉ đó cấu kết với nhau để bắt bá tánh đi, làm xằng làm bậy.

Vài người khác cũng nói không nên lời, sợ hãi, cực kỳ sợ hãi, không ngừng khóc thút thít, còn có vài phân cảm thấy may mắn vì đã sống sót sau tai nạn.

Bình Luận (0)
Comment