Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 733 - Chương 734: Tiền Thưởng, Mời Người (1)

Không Gian tồn trăm tỷ vật tư, mẹ kế đưa con trai chạy nạn Chương 734: Tiền Thưởng, Mời Người (1)

Chương 734: Tiền Thưởng, Mời Người (1)

Thợ mộc Lý gật đầu mỉm cười: "Vậy thì thật sự quá tốt rồi, xào rau mà không bỏ dầu thì không thể ăn được. Như chúng ta làm việc tốn sức như vậy không ăn dầu là cũng không có sức.

"Thợ mộc thúc nói rất đúng." Liễu Phán Nhi mỉm cười nói: "Vậy ta đi tới huyện thành tìm người hỗ trợ đây, không quấy rầy thúc làm việc nữa."

Thợ mộc Lý gật đầu nhìn theo bóng dáng Liễu Phán Nhi rời đi.

Vợ của thợ mộc Lý có hơi oán trách, bà ta cảm thấy chồng từ chối như vậy cũng không thỏa đáng: "Ông nói ông xem, học thợ mộc nhiều năm như vậy, làm thợ mộc cũng nhiều năm như thế, làm sao lại không thể làm ra được đồ mà vợ Nguyên Thanh cần chứ? Mà cho dù một lần không thành công vẫn có thể làm lần thứ hai. Dù sao nhân công và vật liệu đều là do vợ Nguyên Thanh đưa tới cũng không cần chúng ta phải bỏ ra nhiều tiên như vậy."

Thợ mộc Lý nghe thấy vợ oán trách cũng không tán thành, ông ấy lắc đầu nói: "Nếu như tôi có thể làm thì tôi sẽ làm nhưng nếu không thể làm thì tôi sẽ nói thẳng không thể làm được. Dù sao thứ này nhìn đơn giản vậy thôi nhưng khi làm lại cực kỳ phức tạp. Chậm trễ chút thời gian của tôi cũng không sao nhưng chậm trễ chuyện của vợ Nguyên Thanh thì trong lòng tôi càng cảm thấy không yên."

Vợ của thợ mộc Lý không cho là đúng, bà ta vẫn cứ oán trách thợ mộc Lý: "Có cái gì mà không yên? Trước lạ sau quen, dù sao vẫn có thể làm ra được thôi. Nói không chừng ông mà làm ra được món công cụ sức nước ép dầu này còn có thể được Huyện thái gia khích lệ đấy. Dù sao số tiền bỏ ra cũng không phải là của nhà chúng ta, ông chỉ cần tốn chút thời gian là được rồi."

Thợ mộc Lý lắc đầu thở dài, cảm thấy thê tử không thực tế: "Bà nói có đạo lý, nhưng công việc này cũng không dễ làm. Ta làm thợ mộc nhiêu năm như vậy, tuy rằng có thể dựa vào hồ lô họa tiết làm ra dáng vẻ tương đối. Nhưng đồ ép dâu này, phải rắn chắc bên bỉ. Nếu là đồ ta làm, dùng vài ngày liền hỏng, cả ngày phải tu tu bổ bổ, chưa nói tới chuyện tốn công tốn sức, mà riêng việc ấy thôi đã làm trì hoãn chuyện của Đức Thụy phu nhân rồi."

"Cuối cùng nói cho bà nghe một lần, chúng ta làm người phải có bổn phận, đầu lớn bao nhiêu thì đội mũ lớn bấy nhiêu, không thể thổi phông. Chúng ta không thể vì tham luyến một chút khích lệ, liền lấy bạc của vợ Nguyên Thanh mà không làm ăn hẳn hoi. Có lẽ những người khác thì dễ lừa gạt, nhưng vợ Nguyên Thanh cực kỳ thông minh. Bà được chút lợi ích, mà tưởng rằng người khác không biết à. Làm như vậy sớm muộn gì cũng đắc tội với vợ Nguyên Thanh, trộm gà không được mà còn mất nắm gạo."

Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng là một phần tâm ý của Liễu Phán Nhi.

Vợ thợ mộc Lý đành phải từ bỏ, không nghĩ tới chuyện tốt này nữa.

Liễu Phán Nhi thấy sắc trời còn sớm, bèn đi lên trấn tìm thợ mộc Vương và thợ rèn Chu, lần trước bọn họ chế tác ra xe cày Khúc Viên, một lân là thành công, hơn nữa còn rất bên.

Có nhiều hạt cải dầu như vậy, cộng thêm xưởng ép dầu thủy lực, dầu ăn của người trong thôn có thể tự cung tự cấp.

Giang Nam nhiều sông nước, nếu dùng thủy lực ép dầu, thì có thể xây dựng xưởng xay thủy lực, rất thuận tiện cho dân chúng. Những nơi khác, Liễu Phán Nhi không quản được, nhưng bên phía thôn Cát Tường, trước hết phải xây dựng xưởng xay thủy lực đã.

Bệ hạ ban thưởng, nhưng chỉ cho nàng và Lưu đại nhân, chứ không phải cho thợ mộc Vương và thợ rèn Chu. Bệ hạ và Lưu đại nhân không muốn thưởng tiền cho bọn họ, nhưng Liễu Phán Nhi đã chuẩn bị bạc, mỗi người hai mươi lượng bạc.

Con cả cũng vội vàng nói: "Mẹ, cha con nói đúng. Cho dù chúng ta đắc tội với mọi người trong thôn, cũng không thể đắc tội với Đức Thụy phu nhân."

Bình Luận (0)
Comment