Chương 744: Thu Hoạch Cải Dầu Thôi! (2)
Liễu Phán Nhi thấy mọi người chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất để đập, hơn nữa mặt chày gỗ cũng rất nhỏ, nàng cảm thấy nên dùng công cụ khác tốt hơn.
Cây đập lúal
Cho dù ở kiếp trước, lúc ở nhà cũ thu hoạch cải dầu cũng dùng đến dụng cụ này.
Cải dầu được phơi đủ khô, cũng không cần quá nhiều sức lực đã có thể tách hạt cải dầu ra khỏi vỏ. Cây đập lúa dùng tốt hơn chày gỗ, hơn nữa còn tiết kiệm sức lực, cái quan trọng là có thể đứng làm.
Nói làm là làm, vật liệu để làm cây đập lúa rất dễ tìm, ở trong nhà cũng có thể tìm thấy. Một cây gậy dài, mấy tấm tre dày, thêm mấy dây thép và định là đã làm được rồi.
Thép và đỉnh là Liễu Phán Nhi bảo thợ rèn Chu chuẩn bị làm thời gian trước. Dù sao thì thứ có kết cấu mộng gỗ không phải ai cũng làm được, dùng búa đập đỉnh vào là có thể dùng được.
Chỉ một lúc sau, Liễu Phán Nhi đã làm xong cây đập lúa rồi cầm ra ngoài. Đứng ở nơi cách xa Lưu thị, Liễu Phán Nhi vung cây đập lúa lên, đập xuống từng lớp cải dầu.
Hạt cải dầu trong lớp vỏ không ngừng bắn ra ngoài, âm thanh rơi xuống đất liên tục vang bên tai.
Lưu thị xua tay: "Không cần muội làm, dây thép và đinh trong nhà rất đắt, còn để dùng vào việc khác. Để ta đi làm, chỉ cần dùng gỗ và dây thừng là được."
Lưu thị mỏi chân vì ngồi xổm, nhanh chóng đứng dậy: "Liễu muội muội, mau đưa ta làm thử. Cái này gọi là gì vậy?"
Lưu thị làm một lúc mới bỏ xuống, nói với Liễu Phán Nhi: "Liễu muội muội, cây đập lúa này nhanh hơn so với chày gỗ, hơn nữa không cần ngồi xổm, rất tiết kiệm sức đó."
Lưu thị nhận lấy cây đập lúa từ tay Liễu Phán Nhi, bắt đầu đập lên cành lá cây cải dầu đã được phơi khô trên nền đất, hạt cải dầu nhanh chóng bắn ra khỏi vỏ, rất sạch Sẽ.
Liễu Phán Nhi cười nói: "Cái này tiết kiệm một chút sức lực, gọi là cây đập lúa."
Liễu Phán Nhi cười nhẹ: "Tất nhiên có ích rồi, ta làm thêm mấy cái nữa."
Nhóm người Lưu thị đều nhìn về phía Liễu Phán Nhi đang chuyển động không ngừng, một lúc sau đã tuốt được hết một đống cải dầu nhỏ.
Lưu thị cười nói: "Ta không thông minh bằng muội, nhưng năng lực hoạt động tay chân của ta cũng không tệ. Ta có thể bắt chước làm theo những món đồ đơn giản. Ta làm thêm hai cái nữa, tranh thủ sớm cất hạt cải dầu vào kho."
Lưu thị hài lòng nói: "Liễu muội muội thấy thế nào? Cái này của ta cũng tốt đúng không?”
Liễu Phán Nhi gật đầu, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên: "Rất tốt, tuy không chắc chắn bằng cái của ta nhưng rất thuận tiện, tốn chút thời gian là được. Tiểu Hoa tỷ giỏi thật."
Liễu Phán Nhi ngạc nhiên, Lưu thị đến phòng chứa đồ tìm thấy vật liệu và dụng cụ, dùng dây thừng, tấm gõ, gậy để làm cây đập lúa mới.
Đồ dùng tốt truyền đi nhanh, người ở thôn khác cũng học được, liên tục làm theo.
Mấy ngày này ánh nắng rất tốt, cải dâu đã chín sau khi cắt xong đổ xuống sân phơi khô rồi tiến hành tuốt hạt là hợp lý nhất.
Đất cạn ở thôn Cát Tường hầu như đều trông cải dầu. Trong sân vườn nhà ai cũng trông rất nhiều cải dầu, cây đập lúa có ích như vậy tất nhiên sẽ bị người trong thôn học làm theo.
Liễu Phán Nhi đồng ý: "Tất cả nghe theo Tiểu Hoa tỷ."
Sau bảy tám ngày thu hoạch những hạt cải dâu chắc nịch, hơn ba mươi mẫu cải dầu của nhà Liễu Phán Nhi đã được tuốt hết hạt, sau khi phơi nắng, tất cả đều đã khô.
Dùng xẻng gỗ xúc hạt cải dầu, nhẹ nhàng hất lên, một cơn gió thổi đến mang đi những bụi bẩn vỏ hạt nhỏ sót lại trong hạt cải dầu.
Sau khi xử lý sạch sẽ hạt cải dầu sẽ đóng gói cẩn thận vào bao tải, đem vào trong nhà kho khô thoáng để bảo quản.
Từ khi bắt đầu, dân làng trong thôn trồng rất nhiều cải dầu, cũng thu hoạch được rất nhiều. Ngay cả những mẫu đất được khai hoang sau đó phần lớn đều được dùng để trông cải dầu, nhưng hơi muộn, mấy ngày nữa mới chín.