Chương 757: Ai Sợ Ai Chứ? (1)
Lưu thị mắng: "Không biết ai có tâm tư thối nát? Khi chạy nạn đói đều là con dâu gánh vác hết, nếu không thì cái mạng sống già nua thối nát ấy đã ra đi từ lâu rồi. Bây giờ ăn no mặc ấm rồi, muốn mua nhà lại chèn ép con dâu. Triệu đại nương à, bà tính toán tốt quá nhỉ, người như bà cả ngày đê phòng con dâu, bà không thấy mình phụ lòng hiếu thảo của Triệu nương tử sao? Nếu ta mà là Triệu nương tử thì đã sớm hòa ly rồi."
Triệu phu nhân giận đến run người, bà ta chỉ vào Lưu thị mà không nói nên lời.
Triệu Đức Vượng cũng lộ ra vẻ ngượng ngùng, xấu hổ nói: "Lưu nương tử, xin nói năng chừa lại chút tâm đức, ngươi còn có hai khuê nữ nữa mài"
Triệu phu nhân nghe vậy lập tức phản kích: "Nếu như ngươi không tu tâm dưỡng tính như vậy, hai đứa con gái của ngươi sẽ không lấy nổi chồng."
"Nếu như có một bà mẹ chồng có lương tâm như ngươi, ta thà để con gái ta không lấy chồng." Lưu thị lạnh lùng nói, hiển nhiên là mang theo tâm tình riêng của mình.
Triệu phu nhân còn muốn nói thêm, lại bị Liễu Phán Nhi lớn tiếng mắng: "Đừng cãi nhau nữa, quy tắc chính là như vậy, nhà là phúc lợi mà ta dành cho cho nhân công của mình, ta sẽ không vì bất kỳ ai mà phá quy tắc đi. Hơn nữa, đại tẩu nhà ta hòa ly là do bên đàng trai cư xử không đúng mực. Người lớn cãi nhau đừng lây sang trẻ con. A Phương và A Lệ đang đứng dưới danh nghĩa của ta, nếu ai lại nói sau lưng vê A Phương và A Lệ nữa thì đừng trách ta không khách khí. Miêu Nhị, tiên khách!"
Triệu Đức Vượng cũng lo lắng mẫu thân hắn ta càng nói càng quá đáng, sẽ đắc tội đến Đức Thụy phu nhân, vì vậy hắn ta vội vàng kéo mẫu thân mình đi: "Phu nhân, bây giờ chúng ta sẽ rời đi ngay, thành thật xin lỗi."
Triệu Đức Vượng không nói lời nào, dùng sức lực kéo mẫu thân mình đi ra ngoài.
"Con nhìn vợ của con từ khi làm việc ở xưởng nhuộm vải, có còn để con ở trong mắt nữa không?" Triệu phu nhân nghĩ đến con dâu không vâng lời, không an phận như trước, cũng không biếu bà ta như trước đây nữa thì rất tức giận.
Triệu Đức Vượng cau mày, hạ thấp giọng nói: "Cứ coi như mẫu thân cãi thắng Lưu thị rồi sao nữa? Có ích lợi gì không? Mẫu thân không sợ Lưu thị, chẳng lẽ mẫu thân không sợ Liễu Phán Nhi sao? Chỉ cần một lời nói là có thể khiến chúng ta cút khỏi thôn Cát Tường này."
Triệu phu nhân vốn ban đầu còn rất phách lối, sau khi lời con trai nói mới cảm nhận được sợ hãi: "Vậy, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Liễu Phán Nhi sẽ không đồng ý bán nhà của chúng ta trừ khi viết tên con dâu vào đó. Còn nữa, vợ con đang làm việc ở trong xưởng, cánh cứng cáp rồi, nếu không quản lý tốt thì sau này sẽ khó yên bề gia thất, nên sẽ muốn hòa ly với con. Đi, không thể để vợ con tiếp tục làm việc trong xưởng nữa, cùng ta đi làm ở trấn trên, lương lậu tuy không nhiều nhưng có ta nhìn thì cũng đỡ hơn sau này có thể ly tán."
Triệu Đức Vượng thấp giọng nhắc nhở: "Đúng là người ta không thể công khai đuổi chúng ta đi, nhưng họ có rất nhiều thủ đoạn ở trong tối. Cho dù Liễu Phán Nhi không tự ra tay, những kẻ xu nịnh Liễu Phán Nhi không muốn lập công trước mặt Liễu Phán Nhi sao?”
Triệu phu nhân không nghĩ như vậy, hừ nói: "Chúng tôi đã đăng ký hộ khẩu, cũng đã ghi tên ở trong sách, đã là người của huyện Thôi Dương. Cho dù bà ấy, Liễu Phán Nhi có là Trấn trưởng cũng không thể đuổi chúng ta đi."
Triệu Đức Vượng do dự: "Mẫu thân, cái này một năm được hơn hai mươi lượng bạc đấy, cha và con có thể cả năm cũng không kiếm được nhiều như vậy."
Khi đi đến bên ngoài, Triệu phu nhân hất tay con trai ra rồi mắng: "Con kéo ta ra làm cái gì? Ta còn muốn lý luận với Lưu thị."
Con dâu ngày càng không nghe lời, không phải là vì kiếm được nhiều tiền sao?