Chương 760: Bản Lĩnh Của Nữ Nhân Công (2)
Triệu Đức Vượng nhìn thấy mẹ già của mình rời đi nên cũng muốn rời đi.
Ông cụ Triệu ngăn lại: "Ngươi làm sai chuyện mà không nói xin lỗi vợ ngươi sao? Ta thường dạy ngươi, biết lỗi thì sửa, cái đầu chó của ngươi không nhớ kỹ sao?"
Bây giờ Triệu Đức Vượng không dám hòa ly, hắn ta vừa đắc tội Lưu thị và Liễu Phán Nhị, lại hòa ly với vợ mình, số bạc ít ỏi trong nhà hắn ta còn muốn mua một căn nhà, nào còn bạc mà cho hắn ta cưới một người vợ nữa?
Hơn nữa, con dâu mới chưa chắc đã xinh đẹp và đảm đang như Triệu nương tử.
"Nương tử, ta sai rồi, vừa rồi ta quá hấp tấp, sợ nàng làm chuyện có lỗi với ta nên mới nóng nảy như vậy." Triệu Đức Vượng ngượng ngùng nói, cẩn thận quan sát sắc mặt của Triệu nương tử.
Triệu nương tử trừng mắt nhìn trượng phu, nếu không phải vì con trai thì nàng ấy đã không chút do dự trừng mắt nhìn Triệu Đức Vượng rồi. Con trai Thạch Đầu của nàng ấy năm nay mới 6 tuổi, nếu hòa ly thì nàng ấy sẽ không thể mang con theo được, từ nay con trai nàng ấy sẽ sống với mẹ kế, cuộc sống sẽ khó khăn vất vả.
Tuy nhiên, nàng ấy không mong đợi quá nhiêu ở một nam nhân như Triệu Đức Vượng, chỉ cần hắn ta sống an phận thủ thường, không gây rắc rối cho nàng ấy là được.
Thấy con dâu im lặng không lên tiếng, ông cụ Triệu vội vàng nói: "Mẫu thân Thạch Đầu, mẹ chồng con miệng lưỡi sắc bén, lòng dạ mềm như đậu hủ, bà ấy chỉ muốn trong nhà đứng tên ta. Mọi chuyện không suôn sẻ nên mới tức giận với con như vậy. Tất cả chúng ta đều là người một nhà cả, nhà đứng tên ai mà chả như nhau? Còn không phải là tất cả mọi người ở cùng nhau sao?Đừng cãi nhau nữa, con nói với người khác một tiếng, ta về nhà cầm tiền đến rồi hôm nay chúng ta mua căn nhà này, sẽ đứng tên của con."
Nhưng cũng không phải là không có thu hoạch, bây giờ chẳng phải cha chồng muốn ghi tên nàng ấy vào căn nhà sao?
Ông cụ Triệu tức giận mắng: "Ta còn chưa chết, cũng không đến phiên ngươi làm chủ cái nhà này, chỉ cần ngươi mỗi năm kiếm được hơn hai mươi lạng bạc, ta có thể làm chủ, tên cũng có thể ghi tên của ngươi."
Triệu nương tử thấy cha chồng đã nói như vậy, cũng không thể không nể mặt ông ta: "Cha, con không phải là không hiểu chuyện, căn nhà này là phúc lợi do Đức Thụy phu nhân cho, cũng là cho những nữ nhân công trong xưởng. Đức Thụy phu nhân không thể vì con mà thay đổi quy tắc được, nếu không sau này sao có thể quản nhiều người như vậy được? Cha lúc nãy cũng đã nói rồi nhà này đứng tên con, chẳng lẽ con lại không cho hai người ở? Chuyện này con cũng không làm được như vậy."
Hắn ta kiếm được nhiều nhất cũng chỉ mười lượng bạc một năm, không kiếm được hơn hai mươi lượng bạc.
Triệu Đức Vượng nghe thấy điều này, hắn ta lập tức ủ rũ.
Mặc dù rất bực bội nhưng Triệu nương tử vẫn nhịn.
Khi Triệu Đức Vượng nghe thấy điều này, nghĩ rằng mẫu thân mình nhất định sẽ không vui, Cha. . .
Ông cụ Triệu không có tiền để con trai tái giá, cho dù sau này có tiền để con trai tái giá thì ông ta cũng không muốn cháu trai Thạch Đầu của mình sống dưới trướng mẹ kế, dẫu sao cũng không phải mẹ kế nào cũng đối xử tử tế với đứa trẻ không phải là con ruột của mình như Liễu Phán Nhi.
Tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, hôm nay ra quyết định mua nhà, cũng chuyển nhà luôn, nàng ấy sống trong căn nhà trúc này đủ rồi.
Ông cụ Triệu tức đến trong lòng chảy máu, nhưng nếu không ghi nhà dưới tên con dâu thì nói không chứng nàng ấy sẽ thật sự cao chạy xa bay. Một gia đình như vậy cũng sẽ phải tan rã.
Bây giờ cha chồng đã đồng ý rồi, Triệu nương tử cũng đã nhìn thấu mẹ chồng và trượng phu nàng ấy căn bản không dám cùng nàng hòa ly, chẳng qua là hù dọa nàng ấy mà thôi.