Chương 774: Lân Đâu Tiên Bàn Chuyện Kinh Doanh (1)
Bốn người này, mỗi người nhận được ba mươi đồng tiền một ngày, căn cứ theo tình huống mỗi tháng, đều có thể nhận được tiền thưởng không dưới ba mươi phần trăm tiền công, xem như thù lao cho thời gian làm việc tăng thêm ngẫu nhiên. Quá trình nghiền nát và ép hạt cải dầu là một quá trình tốn sức, nhưng vì dùng sức nước nên phần còn lại của công việc cũng không mệt lắm.
Liên tục từ sớm đến muộn, mỗi lần đều ép hai trăm cân hạt cải dầu, chia đều mỗi tiếng là có thể ép được một vụ. Mỗi ngày chia ra là có thể ép được mười đến mười hai lân. Tiền công hai trăm cân là sáu trăm đồng tiền, cho dù mỗi ngày mười lần, thì cũng là sáu lượng bạc.
Bỏ qua các chi phí cần thiết, phí gia công một ngày thu vào còn có sáu lượng bac, hơn nữa giá dầu bán chênh lệch, một cân năm đồng tiền, không hề thiếu tiên được!
Nhưng mà, để xây dựng trang bị lấy sức nước, ép dầu, còn xây thêm phòng nữa thì phải tốn gần hai trăm lượng bạc.
Bây giờ thu vào khá nhiều, không bao lâu sau là có thể thu hồi toàn bộ phí tổn, đến lúc thích hợp thì sẽ giảm phí gia công xuống, nhưng bây giờ còn chưa thể hạ xuống.
Làm phước cho thôn dân thì là điều nên làm, nhưng điều kiện tiên quyết là kinh doanh nhà mình không thể lỗ vốn.
Không chỉ có như thế, Lý Dung ở trên thôn trấn gặp may mắn mở được hai xưởng ép dầu mặt tiền, hai cửa hàng đều ở mặt tiên. Thuê hai cô gái, chịu trách nhiệm chiên bánh quẩy, chiên thịt viên và chả chay bán ở cửa.
Tuy giá cả thấp nhưng kinh doanh vẫn không tệ.
Thôn dân muốn bán thì cũng hạ giá cả xuống, bị khách hàng ép giá còn ba mươi lăm đồng. Kể từ đó, họ bán trực tiếp luôn cho xưởng ép dầu, đỡ tốn công đứng mất nửa ngày còn không bán được.
Thôn Cát Tường có rất nhiều người, người có dầu hạt cải cũng không ít, thường xuyên đến mua. Ví dụ như nhà trưởng thôn, vợ của thợ mộc Lý, thợ đá Lý.
Lý Dung quản lý xưởng ép dầu, là cửa hàng bán dầu duy nhất trên trấn.
Cửa hàng tạp hóa của Chu lão tam cũng bán dầu, cũng chỉ có thể hạ giá cả xuống, cuối cùng mọi người vẫn tình nguyện đi mua dầu xưởng ép, dầu của hắn ta lại càng không bán được, hơn nữa bây giờ thùng dầu còn chiếm chỗ, lúc này Chu lão Tam quyết định không bán dầu nữa. Bởi vì giá dâu ép của xưởng Cát Tường vẫn rẻ hơn những nơi khác hai ba đồng, ba mươi tám vạn một cân, cho nên có nhiều người tình nguyện đến đây mua dầu.
Cũng có người trong thôn ép dầu gia công ở xưởng ép dầu, cũng không bán dầu cho Lý Dung, lúc có chợ lớn thì bản thân tự đưa tới chợ lớn bán. Nhưng có xưởng ép dầu ở đó, người đến chợ lớn, đa số đều tình nguyện đến xưởng ép dầu mua.
Thứ này cũng không phải làm mỗi ngày, chỉ có lúc tập hợp chợ lớn mới bán những đồ chiên này.
Lý chưởng quỹ thấy Liễu Phán Nhi tự mình tới thì cười ha ha tiến lên nghênh đón: -Đức Thụy phu nhân, sao ngài lại tự mình tới đây?”
Lý chưởng quỹ của Mỹ Vị lâu, nghe nói dầu ở trấn Cát Tường rất tốt, đặc biệt gọi người đến mua.
Lý Dung tự mình mang dầu ở nhà đi, dưới sự đồng hành của mẹ Liễu Phán Nhi, cùng tiến vào thị trấn.
Như thế, xưởng ép dầu của Lý Dung kinh doanh rất tốt, có nhiều người tình nguyện đến mua dầu mới ép.
Liễu Phán Nhi cười cười, nhìn vê phía con gái bên cạnh, lối kéo tay Lý Dung, nói: "Hôm nay người bàn chuyện làm ăn với ngươi chính là con gái ta, Lý Dung, từ xưởng ép dầu cho tới cửa hàng dầu, tất cả chỗ đó đều do con gái ta quản lý."
Lý chưởng quỹ sửng sốt, có hơi kinh ngạc, nhưng hắn ta nhanh chóng thu lại vẻ mặt, nhìn về phía Lý Dung, cười và khen ngợi: "Dung tiểu thư có phu nhân dạy, sau này sẽ trở thành một viên ngọc quý.'
Vẻ mặt Liễu Phán Nhi vô cùng đắc ý, nhưng nói chuyện thì vô cùng khiêm tốn: "Cho dù là nam nhân hay nữ nhân, đều phải có bản lĩnh sống cho mình. Nữ tử không thể đi thi, nhưng phải biết đọc sách viết chữ, học tập quản lý cửa hàng và công việc vặt, làm cho bản thân trở nên tốt đẹp trong phạm vi nhất định. Lúc còn nhỏ ở nhà mẹ đẻ không học, chẳng lẽ muốn tới nhà chồng bên kia học sao?"