Chương 795: Tặng Miễn Phí (1)
Lý Nguyên Thanh cười hỏi: 'Ớt này của ta có mùi vị cực ngon, thậm chí có thể nói là loại ớt cực phẩm. Tuy đã là năm thứ hai trông ớt nhưng đối với cả Đại Chu này của chúng ta mà nói, ớt vẫn là loại gia vị hiếm gặp. Năm nay vẫn còn có thể bán được giá cao, nhưng sang năm tất cả mọi người đều đã có được hạt giống rồi, như vậy thì chưa chắc còn có thể bán giá cao được. La đông gia, nếu ngài bỏ lỡ cơ hội lần này thì sang năm cho dù ngài có tự trồng trên vạn mẫu ớt thì cũng chưa chắc có thể kiếm được nhiều tiền như hơn trăm mẫu ớt nhà ta năm nay."
La đông gia ăn đến vừa lòng thỏa ý, nhưng trong lòng vẫn đang rỉ máu như cũ: "Cũng là tại cái giá này đắt quá."
Lý Nguyên Thanh biết La đông gia còn đang ngại giá đắt, thế nên hắn uống một hớp trà rồi đứng dậy: "Lý mỗ có thành ý tới bàn chuyện làm ăn, vậy mà La đông gia lại cảm thấy giá này đắt, nên Lý mỗ chỉ đành đi tìm những đội buôn khác để hợp tác vậy."
Thấy Lý Nguyên Thanh muốn rời đi, La đông gia vội vã hô lên: "Xin Lý công tử dừng bước, làm ăn thì đương nhiên phải đàm phán giá cả. Nếu thấy giá này không được thì chúng ta lại thảo luận giá khác. Vậy thì tăng thêm tám phần so với giá vừa nãy ta đưa ra, như vậy thì thế nào?”
Thái độ của Lý Nguyên Thanh kiên quyết: "Tăng gấp đôi, ít đi một phần cũng không được. Lý mỗ không tham lam, nên cũng xin La đông gia đừng có lòng tham."
La đông gia âm thâm châm biếm ở trong lòng, nhà ngươi không tham mà lại nâng giá lên gấp đôi. Vậy nếu có lòng tham thì không phải còn tăng lên gấp ba hay sao.
La đông gia là người làm ăn buôn bán, ông ta chở những trái ớt này ra ngoài bán, sau khi trừ đi các khoản chỉ thì giá cả cũng có thể tăng gấp đôi.
Ban nãy cò kè mặc cả chẳng qua cũng chỉ là giả vờ làm dáng vậy thôi, trong lòng La đông gia đều đã tính toán ổn thỏa từ lâu, hết sức khôn khéo.
Giờ đây đã ký xong khế ước rồi, La đông gia mới hỏi: "Bây giờ mỗi ngày có thể hái được bao nhiêu ớt xanh?”
Ngoài ra La đông gia còn có một yêu cầu, toàn bộ số ớt nhà Lý Nguyên Thanh đều phải bán cho ông ta, cho dù sau này giá ớt trên thị trường có tăng lên thì Lý Nguyên Thanh cũng không được bán cho người khác, đồng dạng, nếu giá cả có hạ thấp thì La đông gia cũng phải mua.
Nếu hắn ký khế ước làm ăn với người khác, đến lúc bị tố cáo trên triều đình thì Lý Nguyên Thanh sẽ phải chịu phạt. Vì hiện giờ Lý Nguyên Thanh là tướng quân tứ phẩm, là mệnh quan triều đình, không được động tay đến chuyện làm ăn.
Sau đó giấy tờ văn tự mua bán được xác lập, cái tên được viết lên bên trên là tên của Lưu Khuê.
Sau khi giao ra ba phân tiên đặt cọc, ký kết xong phần khế ước này, song phương chính thức hợp tác duy trì chữ tín với nhau.
Sau khi La đông gia bày ra một bộ dáng vẻ thương lượng giá cả, cuối cùng vẫn quyết định ớt tươi là hai trăm văn tiền một cân, còn ớt khô là một lượng hai bạc một cân.
Lý Nguyên Thanh suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Trước tiên sẽ hái xuống những trái đã chín, những trái nhỏ sẽ còn tiếp tục phát triển cho nên cứ cách hai ngày một là có thể hái một lần. Một lần hái có thể thu hoạch được hàng vạn hàng nghìn cân. Cho dù là ớt xanh thì khi được xử lý một cách thỏa đáng cũng có thể bảo quản được từ năm đến bảy ngày. Dù có không bán hết thì chỉ cần chúng không bị thối rữa là cũng có thể phơi thành ớt khô.'
La đông gia nghe được những lời này thì ánh mắt vụt sáng lên: "Vậy thì được, cứ cách hai ngày một lần, La mỗ sẽ phái người tới vận chuyển ớt. Một tay giao tiên, một tay giao hàng. Ba phần tiên đặt cọc này thì cứ để đến cuối cùng khi bán ớt đỏ phơi khô rồi lại vào sổ tính tổng thu chi một thể."