Chương 798: Nhìn Thấy Lợi Ích Thì Sẽ Bằng Lòng (1)
Triệu đại tướng quân và các quan viên phụ tá cũng đang bàn bạc thảo luận về việc bố trí ổn định cuộc sống cho những binh sĩ bằng lòng ở lại nơi đây.
Hiện giờ số lượng tù binh rất đông, mỗi ngày đều có thể khai hoang được rất nhiều ruộng đất, nhưng người sẵn lòng ở lại chốn này chỉ có khoảng hai đến ba chục nghìn người.
Theo kế hoạch ban đầu của Triệu đại tướng quân thì một trăm nghìn binh sĩ ở lại, cộng thêm người nhà của những binh sĩ này là có thể nhiều thêm mấy trăm nghìn người. Có số lượng mấy trăm nghìn người này, sau khi trải qua quá trình nghỉ ngơi để lấy lại sức, nhân khẩu sẽ ngày càng đông hơn, sản lượng sản xuất ra cũng sẽ ngày càng nhiều.
Đế quốc vùng Tây Bắc bên này vốn thưa người, sau này có nhiều người rồi thì còn có thể tiếp tục khai khẩn đất hoang. Cứ như vậy là có thể hình thành một vòng tuần hoàn tốt đẹp.
Lý Nguyên Thanh bước vào, thấy Triệu đại tướng quân đang cau có mặt mày, hắn bèn tò mò hỏi: "Đại tướng quân, lần này chúng ta giành được toàn thắng, hơn nữa còn thu hoạch được rất nhiều, vậy thì tại sao ngài còn buồn phiền chứ? Tuy thuộc hạ ngu dốt nhưng cũng muốn dốc hết sức người non yếu của mình vì đại tướng quân."
Triệu đại tướng quân thấy Lý Nguyên Thanh tới thì vội vàng kêu hắn ngồi xuống, đây chính là viên phó tướng của hắn ta, hắn ta bèn cười nói: "Nguyên Thanh, ngồi đi. Ngươi vốn là người có nhiều chủ ý, hiện giờ ngươi xem xem, chỗ này của ta có một danh sách, chỉ có hai mươi tám nghìn người sẵn lòng ở lại, sẵn lòng đón người nhà tới đây. Nhưng một chút người này là không đủ, ngươi xem phải làm sao mới được bây giờ?"
Mạnh Thế Đức vỗ bàn một cái, tức giận lẩm bẩm nói: "Đại tướng quân, Lý huynh cũng giống như thuộc hạ thôi, đều là người biết đánh trận, cũng chẳng có cách nào hay cả. Dẫu sao thì thuộc hạ cũng sắp phải dùng tới cả quân pháp rồi mà bọn họ cũng không chịu ở lại, thật là tức chết thuộc hạ mà."
Những người khác cũng bày tỏ rằng mình đã cố gắng hết sức rồi nhưng cấp dưới vẫn không bằng lòng, bọn họ cũng không thể đi bắt ép người ta nghe theo.
Lý Nguyên Thanh cười cười, xem qua danh sách một chút, sau đó đặt nó lên bàn: "Xem xét từ góc độ thành phần cấu thành của đại quân ta, đại quân chúng ta áp dụng "chế độ mộ lính'*. Rất nhiều người đều là vì cuộc sống quá khổ cực, không thể cầm cự qua ngày nên mới đi nhập ngũ làm lính, cũng giống như ta năm đó vậy. Muốn đền đáp nước nhà, vậy trước tiên phải no bụng đã rồi mới nói sau. Hiện giờ mọi người không muốn ở lại nơi này, một mặt là vì khí hậu ở đây không giống như những nơi khác, nếu người nhà họ tới đây thì có khả năng sẽ không thích ứng được. Mặt khác còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, đó là mọi người không nhìn thấy lợi ích của việc ở lại."
(*) Chế độ mộ lính: hay còn gọi là "mộ binh chế". Là một chế độ quân sự với hình thức chiêu mộ binh lính. Trong chế độ này, lính đánh thuê được tuyển mộ trên khắp địa phương nhằm cải thiện khả năng chiến đấu cũng như giảm nhẹ gánh nặng quân sự tại địa phương. Nguồn tuyển mộ vô cùng đa dạng, có thể là lưu dân, học sinh, hoặc tráng đinh trong các quân hộ khác tình nguyện nhập ngũ.
Mạnh Thế Đức không cho rằng lời này là đúng, hắn ta phản bác nói: "Mỗi người được cho miễn phí năm mươi mẫu đất nông nghiệp, lẽ nào như vậy còn chưa được hay sao? Nếu cho bọn họ quá nhiều thì bọn họ cũng chưa chắc có thể trồng trọt cày bừa nổi ấy chứ!"
Lý Nguyên Thanh cười nhạt: "Vùng Tây Bắc này vốn đất rộng người thưa, thứ không thiếu nhất chính là đất đai, hơn nữa còn là đất hoang. Tuy rằng đã khai hoang rồi nhưng mọi người hoàn toàn không biết liệu những miếng đất này có thể sinh trưởng được hoa màu gì hay không. Để cho cả một gia đình xa rời quê hương rồi đi tới nơi này là chuyện vô cùng mạo hiểm."