Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 80 - Chương 80: Thổ Phỉ Đuổi Tới Đây (2)

Không Gian tồn trăm tỷ vật tư, mẹ kế đưa con trai chạy nạn Chương 80: Thổ Phỉ Đuổi Tới Đây (2)

Chương 80: Thổ Phỉ Đuổi Tới Đây (2)

Một thổ phỉ khác cũng lớn tiếng nói: "Tuy rằng các huynh đệ không phải người tốt, chỉ bắt các người đi làm việc đào quặng, nhưng cũng không ăn các ngươi, lương thiện hơn những dã thú kia nhiều."

"Ngươi xem các ngươi chạy nạn cả đường ăn cỏ ăn trấu, có ý nghĩa gì chứ, tới quặng của chúng ta làm việc, còn có thể có cơm ăn, có phòng ở, làm gì phải chạy nạn chứ?”...

Vào ban đêm trong rừng rậm, những thổ phỉ đó lo lắng đám người chạy nạn chạy trốn khắp nơi, bọn họ cũng chỉ có mấy chục người, cũng không bắt được trăm ngàn người.

Vì thế bọn họ nói các loại "lời hay" lừa gạt người, làm cho những cảm xúc của bá tánh chạy nạn này bị hỏng, thành thật nghe lời sẽ cứ như cừu non đợi bị làm thịt, ngoan ngoãn ởi theo bọn họ.

Những thổ phỉ đó vừa nói, vừa không ngừng tiến về phía trước, những bá tánh chạy nạn không ngừng chạy về phía sau.

Nơi đào quặng thì có thể là nơi gì tốt chứ?

Sau khi đi vào thì phải làm đến chất.

Một quặng mỏ lớn như vậy, cân cướp nhiều người như vậy? Còn không phải bởi vì phải lao động cường độ cao, ăn không ngon ngủ không tốt, không lâu sau sẽ chết đi, cho nên yêu cầu số lượng người cuồn cuộn để không ngừng bỏ công việc?

Thôn trưởng Tào cũng sợ hãi, vào thế khó xử, nhưng nhìn thấy nhiều dân chúng chạy trốn về phía này, những đất cứng có độc bọn họ có ném về phía kia, cũng chỉ ném trên người dân chúng, cũng không thể ném vào trên người thổ phỉ.

Liễu Phán Nhi khó xử, hiện tại dùng những đất cứng đó ném thổ phỉ, chẳng những khoảng cách có chút xa, lại còn có khả năng làm dân chúng bị thương.

Nghĩ vậy, Liễu Phán Nhi giấu mình ở trên cây lớn.

Nàng có thể nhét đá vào thì cũng có thể lấy đá ra. Nhiều cục đá rơi từ trên trời xuống như vậy, đập chết những cầm thú này.

Trong lúc Liễu Phán Nhi vào thế khó xử, đột nhiên nghĩ đến kho hàng không gian, từng ở Nhất Tuyến Thiên cất rất nhiều đá lớn.

Liễu Phán Nhi ở trên cây, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy thôn trưởng Tào dẫn người lại đây tìm hiểu tin tức, nhìn thấy thổ phỉ càng ngày càng gần, rất nhiều người lựa chọn tiếp tục trốn vê phía trước, thậm chí từ bỏ đồ trong sơn động. Dân chúng có lẽ không thông minh, nhưng cũng không ngốc, không bị bắt thì bọn họ vẫn luôn trốn.

Khi thôn trưởng Tào đi qua chỗ sơn động Liễu Phán Nhi gia, hô to một tiếng: "Nguyên Thanh gia, nhanh mang đứa trẻ đi mau. Thổ phỉ ở phía sau cách đó không xa, chúng ta không thể ở chỗ này."

Chỗ này không thể tiếp tục ở được rồi!

Thôn trưởng Tào vừa đi vừa chạy, giọng nói không ngừng hốt hoảng: "Đi mau, mọi người chạy mau, thổ phỉ tới."

Sau khi thôn trưởng Tào suy tư một lát, thì nhanh chóng quyết định, dẫn dắt thôn dân tiếp tục chạy trốn.

Thôn trưởng Tào do dự: "Nhưng chỉ dựa vào những người chúng ta này liều mạng, nói không chừng người chết chính là chúng ta."

"Hả?" thôn trưởng Tào chấn động, hoảng sợ: "Sao nàng ấy lại to gan như thế chứ? Những thổ phỉ đó sắp đuổi tới nơi này rồi, nàng ấy còn đến phía trước."

Trong lòng Lưu thị đổ mồ hôi, ánh mắt hốt hoảng: "Thôn trưởng Tào, chúng ta chạy đi đâu chứ? Phía trước chính là nơi dã thú lui tới, đến lúc đó vẫn sẽ bị dã thú cắn chết. Không bằng chúng ta liều mạng với thổ phỉ đi? Tam đệ muội không sợ, chúng ta cũng không sợ, liều mạng với bọn họ."

Lưu thị sửng sốt, trong lòng hoảng loạn: "Thôn trưởng, tam đệ muội đi phía trước tìm hiểu tin tức, còn chưa có trở về."

Lý Đại Dũng ảo não trong lòng, sớm biết rằng phía trước có dã thú, cũng nên đi phía trước, trong lòng oán trách trước đây Liễu Phán Nhi và thôn trưởng Tào không muốn rời đi. Hiện tại thêm một con ngốc là Liễu thị, hắn ta không định ở lại chờ chết đâu.

Bình Luận (0)
Comment