Chương 830: Hoàn Toàn Ngược Lại (1)
Đã như vậy, Đức Thụy phu nhân phái người tới nhà báo tin, đương nhiên là nàng ta muốn nhiệt tình tiếp đãi.
Không chỉ có như vậy, Trương phu nhân còn cho người báo chuyện này cho chồng đang làm việc trong nha mồn.
Đương nhiên là Trương đại nhân quan tâm rồi, hắn ta vừa nhận được tin tức, Hai viên đại tướng dưới tay Triệu đại tướng quân chính là Lý Nguyên Thanh và Mạnh Thế Đức lại lập chiến công. Nước Tây Vân chiến bại, không còn sức đưa quân đi đánh nên bắt đầu phái người đến đàm phán.
Lý Nguyên Thanh đã là võ tướng Tứ Phẩm, lần này sau khi chiến sự kết thúc thì đương nhiên có thể thăng quan.
Trong lòng Trương đại nhân ước ao, nếu như năm đó hắn ta tiếp tục ở lại Tây Bắc thì có lẽ cũng có thể lập được chiến công. Nhưng mà bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn, chỉ có thể ước ao.
Gia quyến của Lý Nguyên thanh đi tới Kim Lăng, Trương đại nhân dặn dò phu nhân tiếp đãi nhiệt tình.
Lúc trước, khi hắn ta mang binh đánh giặc thì bị người ta mai phục, vẫn là Lý Nguyên Thanh dẫn người chạy tới kịp thời, giải vây cho hắn ta, cứu hắn ta và mấy ngàn tướng sĩ dưới trướng.
Liễu Phán Nhi đi theo đội buôn của Cố Gia, đi tới thành Kim Lăng.
"Đúng, ta cũng nghĩ như vậy." Liễu Phán Nhi gật đầu, nhìn về phía Lý Phương một cách khen ngợi: "Nếu như lần này có thể tìm được mấy khách hàng lớn, sau khi trở về, †a sẽ mở rộng nhà xưởng nhuộm vải. Trông coi nhà cửa, ở gân đây nên có chuyện gì thì ta cũng có thể xoay xở được."
Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Kim Lăng được khen là Nam Đô, không chỉ bởi vì vị trí địa lý của nó cực kỳ tốt, mà còn bởi vì nơi này phồn hoa, thương mại, thủ công nghiệp cực kỳ phát triển."
Lý Phương suy nghĩ một lát: 'Dì Liễu nói đúng, chúng ta không thể kiếm được toàn bộ tiên. Có thể mở cửa hàng ở trấn Cát Tường, trấn Hắc Sa và thị trấn là bởi vì di chuyển gần, dễ quản lý. Mở ở đây thì ngoài tâm tay của chúng ta, có chuyện cũng khó xử lý. Không bằng chúng ta từng bước một mở rộng nhà xưởng nhuộm vải ở huyện Thôi Dương, nhà xưởng chuyên nhuộm vải thì sẽ tốt hơn một chút."
Liễu Phán Nhi nở nụ cười: "Làm ăn, chúng ta không thể kiếm được toàn bộ tiền. Một mặt là liên quan đến quá nhiều tinh lực và nhân lực, mặt khác là căn cơ của chúng ta ở Kim Lăng quá ít ỏi."
Lý Dung nhìn ra ngoài từ một bên khác của xe ngựa, gật đầu: "Nương, người nơi này có tiên. Mặc cũng tốt, ăn cũng tốt. Vải vóc của chúng ta chắc chắn có thể kiếm tiên ở đâu. Ôi, nhà chúng ta ít người, nếu như có đầy đủ người thì chúng ta có thể mở một cửa hàng ở đây, cũng không bị người khác kiểm soát."
Hiếm khi nhìn thấy Kim Lăng phồn hoa, Lý Phương còn có thể khống chế, không có mơ tưởng xa vời, được voi đòi tiên.
Lý Nam thò đầu nhỏ ra ngoài từ cửa xe ngựa, nhìn ngó xung quanh, nhìn thấy cửa thành nguy nga thì lớn tiếng cảm than: "Oa, cửa thành thật là cao! Cao hơn so với cửa thành ở thị trấn chúng ta."
Nha hoàn Thúy Mai ở bên cạnh thì nhắm mắt nói nhỏ: "Có thể là do phu nhân Kim Lăng Hầu bận bịu. . "
"Không phải ngày hôm qua đã phái người đến Kim Lăng Hầu phủ rồi hãy sao? Sao hôm nay còn chưa có người đến nghênh đón chúng ta?" Trịnh phu nhân hạ thấp giọng, càng ngày càng cảm thấy bất mãn với biểu muội bà con xa này, cảm thấy biểu muội này đang coi thường nàng ấy!
Mặt Vương ma ma còn sưng nên không nói gì, cũng giả bộ không nghe thấy.
Đối lập với bầu không khí ung dung bên Liễu Phán Nhi là bầu không khí trâm thấp, chau mày bên phía Trịnh phu nhân.
"Bận bịu?" Trịnh phu nhân cười nhạo hai tiếng: "Bà ta bận bịu, cũng không phải kêu bà ta tự mình đến đón ta? Lễ nào mở miệng nói hạ nhân tới đón tiếp ta cũng không được sao?"
Thúy Mai không dám nói tiếp, yên lặng không nói gì.