Chương 857: Dạy Nàng Ấy Làm Người (3)
Vì chức quan của chồng, vì tương lai của bản thân, nàng ấy chấp nhận.
Giữ được núi xanh, không lo không có củi đốt.
Bây giờ khuất nhục, một khi nàng ấy có cơ hội thì nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần.
Trịnh phu nhân mang theo mấy xe quà, mang theo người hầu đi tới quán trọ Phúc Lai, thăm dò được phòng của Liễu Phán Nhi thì trực tiếp quỳ gối ở cửa ra vào: "Đức Thụy phu nhân, ngài đại nhân độ lượng, xin đừng chấp nhặt với ta. Trịnh Vương thị xin lỗi ngài."
Tiếng của Trịnh phu nhân rất lớn, cho nên có rất nhiều người mở cửa đi ra, hóng hớt.
Chưởng quỹ của quán trọ sợ đến mức đầu đây mồ hôi, chỉ sợ nếu không xử lý thích đáng thì quán trọ này của họ cũng xong đời cho nên lập tức sai tiểu nhị đến thông báo cho ông chủ.
Mấy người Liễu Phán Nhi đang ngủ trưa, chờ tin tức của Lương công công.
Kết quả Lương công công còn chưa mang tin tức đến thì Trịnh phu nhân đã tự mình tới nói xin lỗi.
"Được, nếu ngươi đã biết lỗi rồi thì ta cũng không chấp nhặt với ngươi." Liễu Phán Nhi cười khẽ, lời không hợp ý không hơn nửa câu, cũng không muốn nói nhảm nhiều cùng Trịnh phu nhân trước mặt nhiều người: "Đi đi, đừng hơi một tí là muốn đâm đầu chết, nói giống như ta đang ép buộc ngươi vậy."
Nghe thấy lời của Liễu Phán Nhi nói thì Trịnh phu nhân không dám ngẩng đầu, chỉ sợ Liễu Phán Nhi nhìn thấy phẫn hận trong mắt mình.
Trịnh phu nhân thấy Liễu Phán Nhi không nói gì tức là không muốn tha thứ thì vừa vội vừa giận: "Nếu phu nhân không tha thứ cho ta thì ta sẽ vô cùng xấu hổ, chỉ có thể đập đầu chết, để kết thúc hết mọi chuyện."
Liễu Phán Nhi vẫn từ chối như cũ: "Vô công bất thụ lộc, mau trở về đi."
Một hồi lâu, nàng ấy mới chậm rãi ngẩng đầu: "Đức Thụy phu nhân, đều là lỗi của ta, có chút hiểu lâm, không kịp thời xin lỗi. Người nhất định phải nhận số quà này, nếu không thì chồng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ta."
Liễu Phán Nhi nhíu mày, da mặt Trịnh phu nhân này cũng quá dày, còn cố ý nói như vậy, không phải đang muốn nàng tha thứ cho nàng ấy trước mặt mọi người sao? Nếu không tha thứ cho nàng ấy, lỡ như Trịnh phu nhân đụng bị thương, đụng chết, vậy thì đều là lỗi của nàng. Liễu Phán Nhi không mở cửa, chỉ mở cửa sổ ra, nhìn ra Trịnh phu nhân ở phía ngoài, giống như cười mà không phải cười: "Trịnh phu nhân không cần hành đại lễ, ngươi cũng đã nói, không phải ngươi cố tình đụng vào thuyền hoa của ta, làm sao ta có thể tính toán chỉ li như vậy được? Ta cũng không phải người cố tình muốn gây sự, ngươi mau mang quà của mình rời đi thôi."
Trịnh phu nhân sai người đặt quà xuống, lại đến chỗ Lương công công nghỉ chân rồi khóc lóc giải thích một hồi, hi vọng có thể nhận được tha thứ.
Trịnh phu nhân thấy Liễu Phán Nhi nói như vậy, thì lại dập đầu với Liễu Phán Nhi: "Đa tạ phu nhân."
Liễu Phán Nhi gật đầu một cái, đóng cửa sổ lại.
Đối với số quà mà Trịnh phu nhân đưa đến, Liễu Phán Nhi cũng không từ chối, dù sao nàng cũng đang dạy Trịnh phu nhân làm người, đây cũng là một chuyện tốt, một chuyện có công đức.
Trịnh phu nhân đã tủi thân, vậy mà chồng vẫn còn quở mắng nàng ấy khiến trong lòng Trịnh phu nhân càng hận hơn.
Trịnh phu nhân nói xin lỗi một phen, lúc này mới về nhà, không ngừng xin lỗi chồng.
Trịnh đại nhân cũng dần dần tỉnh táo lại, cảm thấy nếu bây giờ bỏ Trịnh thị cũng không có ý nghĩa cho nên đành phải nhịn xuống. Sau khi răn dạy vợ nghiêm khắc một lúc, hắn ta hy vọng sau này nàng ấy sẽ làm việc, ăn nói cẩn thận hơn.
Lương công công gặp loại này người thì cũng chỉ để tiểu thái giám nói vài câu rồi xua đuổi. Mặc dù hắn ta vẫn sẽ nói chuyện này cho bệ hạ nghe, nhưng sẽ không cố ý nói mà chỉ nói trong lúc lơ đãng.
Động tĩnh ở bên này của Liễu Phán Nhi cũng kinh động đến chỗ của Tề phu nhân.