Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 866 - Chương 867: Giữ Lại Đồ, Đuổi Người Đi (2)

Không Gian tồn trăm tỷ vật tư, mẹ kế đưa con trai chạy nạn Chương 867: Giữ Lại Đồ, Đuổi Người Đi (2)

Chương 867: Giữ Lại Đồ, Đuổi Người Đi (2)

Tê phu nhân hiểu rõ lí lẽ, Tê đại nhân cũng hiểu đạo lý, Liễu Phán Nhi rất yên tâm với Lan Lăng Hầu phủ. Chỉ cần hiểu đạo lý thì mọi chuyện đều có thể bàn bạc, dù sao su nghĩ của Lý Dung mới là điêu quan trọng nhất. Chỉ cân Lý Dung vui vẻ, chỉ cần đối với Lý Dung điều đó tốt là được.

Thấy Liễu Phán Nhi tới thì mọi người ngồi xuống.

Người hầu lục tục mang thức ăn lên, yên tĩnh có trật tự, có thể thấy được Tề phu nhân rất biết cách quản lý hạ nhân.

Tê đại nhân cười ha hả: "Hôm nay A Dung về nhà, người một nhà chúng ta được đoàn tụ, không cần phải để ý nhiều quy tắc. Vừa ăn cơm, chúng ta vừa nói chuyện."

Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Nếu Tề đại nhân không coi chúng ta là người ngoài, vậy thì chúng ta sẽ không khách sáo. Trong nhà, người lớn vội vàng đi buôn bán và đến phường nhuộm vải, còn có chuyện trên trấn, bọn nhỏ phải đi học. Buổi tối mọi người sẽ ngồi xuống cùng nhau, vừa ăn vừa nói chuyện, đó là lúc phù hợp để nói chuyện, cũng là lúc mà mọi người mong đợi nhất."

Tê phu nhân cũng cười nói: "Trước đó ở kinh thành, có rất nhiêu quy củ, lúc ăn cơm không thể nói chuyện. Kể từ khi cùng phu quân đi tới Kim Lăng thì một nhà chúng ta cũng chỉ có vài người, buổi sáng buổi tối tụ họp cùng một chỗ, vừa ăn cơm vừa nói chuyện, có chút thoải mái ấm áp."

Liễu Phán Nhi biết được quy của của Lan Lăng Hầu phủ trong kinh thành từ chỗ Tề phu nhân, thật ra là do Tê lão phu nhân cùng Tề lão thái gia coi trọng quy củ.

Trong lúc nói chuyện phiếm, Liễu Phán Nhi không ngừng tìm hiểu được tình huống của Lan Lăng Hầu phủ, trong lòng cũng hiểu sơ qua.

Tê phu nhân nghe nói như thế thì che miệng mà cười, nhanh chóng nuốt xuống thức ăn trong miệng: "Phu quân, lúc nãy chàng gióng trống khua chiêng ở cổng thành. Kim Lăng Hầu phủ nhận được tin tức cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng mà, có thể nhanh đến như vậy cũng khiến ta rất kinh ngạc."

Tê phu nhân kinh ngạc: "Để Tề quản gia vào đi, bên ngoài rất nóng."

Đám người nghe nói như thế thì nhanh chóng dừng lại, nhìn về phía Tê quản gia.

Tê quản gia đi vào, cung kính hành lễ: "Phu nhân, lão gia, Kim Lăng hầu cầu kiến."

"Vâng, phu nhân." Nha hoàn đồng ý.

Vốn là Tê đại nhân đang có vẻ mặt tươi cười, lúc này lập tức đen mặt: "Sao hắn lại có mặt mũi đến đây?"

Ngay khi vừa mới ăn được một nửa, Tề quản gia tự mình cầu kiến.

"Vâng, lão gia." Tê quản gia đồng ý, lúc này liền muốn quay người ra ngoài.

Tê đại nhân hầm hừ tức giận, chau lông mày lên: "Không gặp, Tề gia ta không thiếu chút đồ vật kia, ném ra cho ta."

Mặc dù cuối cùng còn phải nhận, nhưng không thể nhận vào lúc này, nhất định phải làm cho Kim Lăng hầu chạy thêm vài lần.

Tê quản gia lại hỏi: "Phu nhân, lão gia, để Kim Lăng hầu đi vào sao? Đúng rồi, Kim Lăng hầu còn mang theo rất nhiều thứ tới, có chút quý giá."

"Những vật này chỉ là chút ít đền bù, tại sao lại không cần? Chắc hẳn Kim Lăng hầu muốn bù đắp sai lầm cho nên sẽ chọn những món đồ tốt nhất, không lấy thì phí. Liễu muội muội, ngươi cảm thấy có phải hay không?"

Tề đại nhân hừ một tiếng, không vui: "Tề gia chúng ta không thiếu chút đồ kia của Kim Lăng Hầu phủ!"

Tê phu nhân nhẹ giọng thì thâm, ung dung nói: "Lan Lăng Hầu phủ Tê gia chúng ta đúng là không thiếu chút đồ vật kia, nhưng đó là thứ Kim Lăng hầu nên cho. Những năm này, A Dung trở về từ cõi chết, phúc lớn mạng lớn, nhưng cũng không thể che giấu sự thất trách của Kim Lăng hầu."

"Chậm đãi" Tê phu nhân nhẹ nói: "Tê quản gia, nói với Kim Lăng hầu, lão gia không gặp, nhưng chúng ta giữ lại đồ, không thể ném đi, vô cớ làm lợi Tạ gia."

Liễu Phán Nhi gật đầu, phụ họa Tề phu nhân: "Tỷ tỷ nói đúng, phải lấy những vật này, sau này A Dung còn phải gọi hắn một tiếng cha; Nếu không lấy những vật này, mà A Dung phải gọi hắn một tiếng cha thì cũng phí."

Bình Luận (0)
Comment